← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 090 Bạn từ xa tới, như gặp lần đầu (2)

Phương Hủy Đình từng tra hồ sơ của Soái Lãng, loại hồ sơ cảnh vụ có rất nhiều thông tin ấy, kết quả rất rõ ràng. Soái Lãng không phải thứ người tử tế gì, mà sự thực chứng minh hồ sơ không sai, cái lần xuống quê đó, y còn thừa cơ sàm sỡ... Nghĩ tới đó cô bất giác cúi đầu nhìn vị trí ở ngực, có điều đại thù đó báo rồi, đánh ngay giữa phố, còn khiến y cứng họng không làm gì nổi, thật sảng khoái vô cùng.

Sảng khoái thì sảng khoái rồi, song cũng dọa cho người ta chạy mất, mỗi lần cô tới cơ quan, nhìn từng gương mặt không nghiêm nghị, không cau mày thì lo âu, làm cô thêm ấn tượng về cái kẻ lúc nào cũng cười cợt chớt nhả không nghiêm túc đó. Y đúng là khiến người ta vừa thích vừa hận.

Vốn lần trước gặp ở cổng cục công an, Soái Lãng đi chiếc Audi trắng mới tinh, thái độ ngông nghênh như tên công tử phú nhị đại làm cô rất chướng mắt. Nếu y vẫn cứ thuận lợi, vênh váo như thế, Phương Hủy Đình chẳng thèm nhìn mặt cho khó chịu, nhưng biết tin cửa hiệu của Soái Lãng bị đập phá, nhớ nhung chôn vùi đã lâu lại ngoi lên.

Anh ấy giờ thế nào rồi, sẽ không có chuyện gì chứ? Phương Hủy Đình biết Soái tiền bối chỉ là một cảnh sát nghèo, Soái Lãng vừa mới sáng nghiệp, có nổi bao nhiêu tích góp đâu, gặp phải loại chuyện này với một nhà bình thường mà nói là tai họa.

Thế là ma xui quỷ khiến đi về phía cửa hiệu, nhưng càng tới gần lại càng chậm, không ở phía chính diện cửa hiệu mà quanh quẩn gần đó, thi thoảng nhìn về trong cửa hiệu, du khách ra vào không ít, từng nhóm năm ba người, thi thoảng mang ra những túi xách chứa món đồ nho nhỏ. Phương Hủy Đình nhìn rất lâu không thấy bóng dáng Soái Lãng đâu.

Có hơi thất vọng, thế nhưng vậy cũng tốt, Phương Hủy Đình khôi phục tâm trạng bình thường, hơn nữa nhìn cửa hiệu làm ăn tốt như vậy, cô cũng yên tâm.

Lòng thoải mái, bước chân Phương Hủy Đình cũng nhẹ nhàng hơn, cô vòng qua bên cửa hiệu, men theo dải xanh hóa ngắm nhìn bức tượng trên đầu, nhìn Quan Cảnh Đài du khách đông nghìn nghịt, chắc là do nghề nghiệp thấy chỗ đông người không an toàn, bất giác đi tới chỗ vắng hơn...

Đột nhiên có tiếng chửi vô cùng quen thuộc lọt vào tai, nghiêng đầu sang mới biết mình đi ra con đường nhỏ phía sau cửa hiệu rồi, lối đi chật hẹp có bốn năm người đang rỡ hàng từ cái xe điện nhỏ xuống, trong đó có một vị khiến cô luôn lo lắng... Là Soái Lãng, y sắn tay áo chỉ huy vác hàng, còn chửi bới: “ Nhanh lên, nhanh lên... Con mẹ nó chưa ăn cơm à.... Hắc Tử, lát nữa mày mang một xe nữa tới.”

Đám người làm vâng dạ, có lẽ chê họ làm ăn chậm chạp nên tới chỉ huy cũng ra trận, Soái Lãng đứng tấn một cái, nhận ba thùng hàng ôm vào lòng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, đi vào cửa sau cửa hiệu. Chẳng mấy chốc mà cả xe hàng đã hết, Soái Lãng đuổi cái xe đi, phủi bụi trên người, vô tình vươn vai nhìn thấy Phương Hủy Đình mặc cảnh phục đang vươn cổ ra nhìn trộm...

Chẳng có tí vui mừng nào, cái tên đó theo bản năng tót ngay vào hiệu.. Phương Hủy Đình bực bội dậm chân một cái, mình đáng sợ thế à?

Vừa mới chui vào cửa hiệu, Soái Lãng ngẩn ra, xảy ra chuyện gì thế? Vội vàng chạy ra trước cửa hiệu, không thấy người cục công an, không thấy xe cảnh sát, chắc không phải là đám Tục Binh tới moi tin hay bao vây bắt người …

Bình Quả thấy Soái Lãng chạy qua thì tóm lấy: “Nhị ca, kỷ niệm chương, kỷ niệm chương sắp hết rồi, hôm nay thật tà môn, đâu ra nhiều người như thế chứ?”

“Gọi điện rồi, lát nữa sẽ tới... Phía Đại Ngưu cũng đang bận lắm.”

Soái Lãng trả lời qua loa, hiện giờ kho hàng đặt ở nhà ga, tuy xa một chút nhưng hệ số an toàn cao, không ai dám tìm tới đó giở trò, Trình Quải phụ trách điều phối, Tiểu Bì phụ trách vận chuyển, mặc dù va vấp liên tục, nhưng hay dở gì cũng vận hành trơn tru rồi. Tuy như thế tốn kém thêm, nhưng bây giờ cẩn thận là hơn, ai biết đối phương có cắn trả không?

Hiện giờ trong lòng Soái Lãng không để ý tới chuyện làm ăn, mà bị cảnh ở cửa sau làm hết hồn, ma à, thế quái nào lại xuất hiện thình lình như vậy, lại còn mặc cảnh phục, định dọa người ta đau tim sao? Lần này chuẩn bị tinh thần tốt rồi, len lén thò đầu ra, Phương Hủy Đình vẫn đứng im chỗ cũ.

Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng lén lút như trộm, cách mấy mét đanh đá gọi: “Này, không cần kém cỏi tới mức đó chứ? Sợ à?”

Nói rồi giơ nắm đấm lên, bộ dạng đắc ý.

Hừ, Soái Lãng trừng mắt bước ra ngoài quát: “Dọa ai hả? Đó là tôi không thèm chấp với cô, cô đánh tôi thành nghiện phải không? Định tới kiếm chuyện à?”

“Ha, nhìn một cái là biết anh chột dạ, nói đi, anh phạm tội gì rồi?” Phương Hủy Đình dùng giọng điệu chất vấn nghi phạm, có điều miệng thì lại cười, cô làm ra vẻ vậy thôi.

Soái Lãng phân tích theo chiều hướng khác, một khi người mặc cảnh phục tới tìm vì công việc thì sẽ không bao giờ lạc đàn, thế là yên tâm, ánh mắt bắt đầu quét lên thân thể cô, bộ đồng phục chính thức chẳng che hết vẻ quyến rũ còn tăng thêm phần dụ hoặc, nếu không sao gọi là đồng phục dụ hoặc?

Nhìn một lần, nhìn hai lần, nhìn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, không biết Soái Lãng nghĩ tới cái gì mà cười hì hì.

Tích tắc tâm tình của Phương Hủy Đình bị phá hỏng, tức tối nghiến răng: “Sao nhìn thấy anh là tôi là muốn đánh một trận thế nhỉ?”

“Phải không vậy, quen biết lâu như thế mà nhìn tôi chỉ kích động bạo lực, không có kích động khác à?” Soái Lãng bắt đầu chớt nhả rồi, vừa nói một cái thấy Phương Hủy Đình giơ tay lên, nhưng y sớm phòng bị, lùi ngay hai bước: “Cô mà dám động thủ là tôi không khách khí đâu, tưởng mặc cảnh phục mà ghê gớm à?”

“Sao anh không có tí tiến bộ nào thế?” Phương Hủy Đình không xông tới đánh, ngược lại còn thu tay về, hai tay khoanh trước ngực, có vẻ thất vọng lắm, lúc này mới để y Soái Lãng mặc áo jacket kiểu cũ, quần bảo hộ của công nhân, đi ủng cao su nữa chứ, so với hôm lái xe Audi hình tượng kém một vạn tám ngàn dặm: “ Tôi nghe nói ở khu phong cảnh xảy ra một chút việc, ảnh hưởng tới ai đó, còn không tin lắm... Có điều nhìn kiểu ăn mặc nghèo khó này của anh thì giống thật rồi, tổn thất lớn không?”

Tuy giọng điệu mỉa mai nhưng cũng là một loại quan tâm, nếu không đã chẳng chịu khó tới tận đây rồi, Soái Lãng bây giờ cực kỳ cảnh giác, mắt đảo tròn, xác định không phải mớm cung mới đáp: “ Cô còn nói được à, đều do cảnh sát các cô vô dụng, để phần tử xấu trà trộn vào khu phong cảnh, vận chuyển pháo hoa rồi lại thuê người hành hung, phá hoại hoàn cảnh trị an, khiến người làm ăn đàng hoàng như chúng tôi nơm nớp lo sợ, mất tới mười mấy vạn..”

Nói rất là đau, nói rất là ức, nói rất chua chát khổ sở, mắng như thế mà cô cảnh sát không phản ứng, í, không phải thực sự biết mình xảy ra chuyện nên tới an ủi chứ?