← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 091 Bạn từ xa tới, như gặp lần đầu (3)

Đến thăm hỏi thật, nghe đống lời than vãn ấy, Phương Hủy Đình hòa nhã nói: “ Chẳng phải chúng tôi đã xử lý kẻ gây chuyện rồi sao? Hôm nay tổ điều tra thành phố chúng tôi tới hỏi tới chuyện này... Về sau sẽ không xảy ra loại chuyện tương tự nữa. Tôi cũng vừa nghe nói tới, không nghĩ mời một thời gian chưa lâu xảy ra nhiều chuyện như thế.”

Lúc này Soái Lãng mới thầm nhủ, e là em gái thực sự xuất phát từ quan tâm mới tới, đã đóng kịch thì đóng tới cùng đi, Soái Lãng tỏ thái độ lý giải cùng thừa nhận: “ Đồn công an xử lý không tệ, bắt giữ kẻ gây chuyện, an ủi hộ kinh doanh... Nhưng tổn thất của chúng tôi e là không lấy lại được nữa... Đành chịu chứ biết làm sao, cuộc đời này gian nan vậy đấy, làm cái gì cũng chẳng dễ dàng, cám ơn cảnh sát Phương... À, cảnh sát Phương, cô ăn mặc thế này tới đây có phải là muốn giúp tôi?”

“Tôi giúp anh thế nào được!” Phương Hủy Đình đề phòng, sợ y đề xuất yêu cầu vô lý, tên này giỏi được nước lấn tới lắm.

“Được mà, được mà, dù sao cô cũng ở cục công an thành phố, sau này có chuyện cô trực tiếp gọi điện cho đồn công an nói vài câu, hữu dụng lắm.”

“Không được, tôi tới đây chỉ giới hạn ở chủ nghĩa nhân đạo, đồng tình và an ủi anh thôi, nếu tôi có tiền nhất định viện trợ anh ở mặt kinh tế, nhưng tôi thuộc tộc sống bằng lương còi cọc, chẳng đủ thu chi.... Tương lai nếu làm cục trưởng, nhất định mở cửa sau giúp anh, chứ giờ tôi chỉ là cảnh sát thường, muốn giúp cũng chịu.”

Soái Lãng hậm hực: “Cô đâu phải tới an ủi, mà tới xem tôi gặp xui xẻo.”

“ Chính vì anh xui xẻo tôi mới tới thăm, nếu lần trước đi xe Audi mặt vênh lên trời, tôi chẳng thèm tới.” Phương Hủy Đình xì một miếng.

Câu nói này chắc chắn không phải giả, bỗng nhiên thiện cảm với em gái bạo lực tăng mạnh, thế gian này ai ai cũng theo lợi tránh hại, cô gái này làm ngược lại. Soái Lãng nhất thời không biết phản ứng thế nào, giống như thấy quá nhiều hàng giả rồi, ngẫu nhiên gặp hàng thật làm người ta lúng túng.

“Ngây ra cái gì?” Phương Hủy Đình tới gần một bước, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu nói: “ Xin lỗi, lần trước không nên đánh anh như thế.”

Hả? Soái Lãng chấn kinh lần nữa, nhìn Phương Hủy Đình, bộ dạng áy náy này cũng là thật nốt, oa, nói vậy em cảnh sát không để ý mình đụng chân đụng tay à?

Phương Hủy Đình cho rằng trong lòng Soái Lãng vẫn còn khúc mắc, đâu biết y lại sinh ý nghĩ méo mó như vậy, uyển chuyển giải thích: “Tuy anh rất vô sỉ, nhưng tâm địa anh tốt... Tôi coi hành vi của anh xuất phát từ yêu thích, có thể tha thứ, nhưng không có lần sau.”

Cái này thì là sao đây? Tức là lần đó tức giận, lại không phải là thực sự tức giận à? Giữa người với người có phương thức phát tiết khác nhau... Soái Lãng đầu lóe sáng, nhớ tới nụ hôn trên sân thượng, sau đó cảm giác môi mình bị cắn tới đau, nói không chừng em gái này là dị loại, phải dựa vào bạo lực mới đạt được khoái cảm, giống như đôi vợ chồng ngày ngày rủa xả nhau, đóng cửa lại là lăn lên giường quấn quít không rời.... Má, kiểu này ca ca tiêu hóa không nổi, không thể vì tán gái mà biến bản thân thành thích tự ngược chứ?

“Này, đang nói chuyện với anh đấy.” Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng ngây ra thì cho y một cước, rất khó chịu: “Tôi tha thứ cho anh rồi, anh nói gì đi chứ?”

Oa oa, đoán đúng bà nó rồi, Soái Lãng nghĩ thế mặt lại cười rất ôn hòa: “Cô nói gì xa lạ thế, tha thứ cái gì, tôi vốn không để trong lòng.”

“Sao anh cố ý tránh tôi, gọi điện không nhận máy, người cũng biến mất.”

“Chuyện này... Là tại cô.”

“Tôi làm sao?

“Cô nói xem, chẳng may gặp cô tôi không nhịn được ấy ấy... Rồi lại bị cô đánh cho, đau không sợ, nhưng sợ mất mặt chứ... Cho nên không gặp cho rồi.”

“Anh... Muốn ăn đòn à?” Phương Hủy Đình nghiến răng trèo trẹo đá vèo một cái.

Soái Lãng cười ha hả né tránh, em gái này đầu óc đơn giản, kể ra cũng đáng yêu lắm. Còn có chuyện đáng yêu hơn kìa, đúng lúc này xe hàng lại tới, Soái Lãng phải vác hàng, Phương Hủy Đình giúp y chuyển hàng, lại còn khuyên bảo Soái Lãng nghĩ thoáng chút, coi dùng tiền trừ tai họa đi... Còn về phần tổn thất, dựa theo kinh nghiệm cảnh sát của cô thì không kiếm về được nữa đâu, có điều đừng để trong lòng, tiền thiên hạ nhiều lắm, còn lo người ta kiếm hết sao.

Sự quan tâm an ủi đó làm Soái Lãng không biết giấu mặt vào đâu, chẳng biết Phương Hủy Đình mà biết y chính là kẻ đứng sau đạo diễn tất cả sẽ nghĩ gì? Đưa cô chai nước ngọt ngồi uống tán gẫu, khi tổ điều tra gọi điện tới mới cáo từ, Soái Lãng tiễn cô tới tận khi lên xe điện.

Nhìn Phương Hủy Đình lên xe điện vẫy tay hô cố lên, Soái Lãng cười gồng tay làm ra vẻ tích cực cho cô xem, đúng là nha đầu đại ngốc, không phân biệt được người xấu người tốt, coi mình là bạn bè rồi.

Chính cái cô ngốc ấy lại khiến trong lòng Soái Lãng cảm động ấm lên.

Soái Lãng quay về cửa hiệu, nhìn thấy hiệu Mỹ nghệ Hoàng Hà đóng cửa gần 10 ngày treo tấm biển lớn "chuyển nhượng".

Tâm tình Soái Lãng rất tốt, tốt tới mức nghĩ ra một... Trò ác, vì thế bấm điện thoại, gọi đám thủ hạ phân tán ở khắp nơi về, đều là đám bán sách lậu của Trình Quải. Không lâu sau một xe hàng chở người Soái Lãng muốn tìm tới, người này là tên ngốc có tiếng ở thôn, đôi anh em một tên Gò Mỡ và Trứng Ngốc, đầu óc chậm chạp.

Vừa gặp Soái Lãng một cái, Trứng Ngốc trừng mắt trâu lên: “Làm gì, mẹ tôi nói làm là phải nhận tiền, không được làm miễn phí.”

Soái Lãng kéo tên to xác đó tới chỗ yên tĩnh, rút 50 đồng phe phẩy trước mặt Trứng Ngốc, tên đó mắt sáng lên, ai ngờ Soái Lãng xé roẹt làm đôi đưa hắn một nửa.

Trứng Ngốc thộn mặt: “Một nửa không tiêu được.”

“Đúng thế, tôi đưa nửa này cho cậu, về bảo mẹ cậu dán lại cho là tiêu được đúng không?” Soái Lãng đợi hắn gật đầu chỉ cửa hiệu kia: “Đi ném tấm biển xuống Hoàng Hà, tôi sẽ cho cậu nửa còn lại, dễ không? Hơn là kéo xe cát kiếm tiền nhiều phải không?”

“Được, không được lừa tôi đâu nhé.” Trứng Ngốc đúng là tên dựa vào sức vóc kiếm tiền, được Soái Lãng đảm bảo một cái là chạy uỳnh uỵch tới trước cửa hiệu kia, không thấy có công cụ phù hợp, nhặt một viên gạch rầm một cái như xung quanh không có người, mà dù có cảnh sát ai đi trêu chọc vào cái thằng đầu óc không bình thường này. Trứng Ngốc vừa kéo vừa giật, ôm tấm gỗ kia chạy mất.

Cả đám du khách ngớ người không hiểu gì, Soái Lãng cười lăn cười bò, mẹ nó, mày còn mong chuyển nhượng à? Cứ thong thả để đó mà đốt tiền đi, tao xem xem con mẹ kẻ nào dám tới thuê?