Q2 - Chương: 092 Tri nhân giả trí bàng quan giả thanh (1)
Ngày 17, trại giam khu nam thành.
Cổng sắt mở ra, vừa vặn ánh mặt trời chiếu vào mặt người xuất hiện, Hoàng Hiểu ở bên trong hơn nửa tiếng, gặp ánh sáng làm chói mắt lấy tay che đi, chạy nhanh tới cái Audi đỗ cách đó không xa.
Hoàng Hiểu khởi động xe trở về, chỉ thuận đường đưa ít hoa quả với quà bánh thôi.
Khấu Trọng ngồi ghế phụ lái hỏi: “Tâm tình thế nào?”
“Không tệ, nghe nói thầy cha đỡ cho hắn tiền lỗ vốn kia thì không vội ra nữa, dù sao chỉ còn vài ngày thôi, trong đó trông coi không chặt, đưa quản giáo vài điếu thuốc, lúc nào muốn gặp cũng được.”
Người bị giam bên trong chính là Ngô Kỷ Cương, bị giam một cách hồ đồ, vốn chẳng vận chuyển chất cháy nổ gì, không ngờ bị đồn công an dọa dẫm lẫn dụ dỗ liền nhận hết.
Khi bị giam giữ mấy ngày, Ngô Kỷ Cương không cam lòng, cả ngày ở trong khóc lóc kể khổ, Ngô Ẩm Hữu tức điên mà không làm được gì, mấy mối quan hệ vì sự cố vừa qua mà tránh hết rồi. May còn có thầy cha, ném ra 50 vạn, cơ bản là bù đắp toàn bộ tổn thất của hai chú cháu họ tại khu phong cảnh, mới an ủi được phần nào.
Có điều thầy cha kiên quyết không cho Ngô Kỷ Cương ra, nói là hiện giờ chịu chút thua thiệt nhỏ, còn hơn tương lai ngã đau, ở thêm vài ngày cho nhớ...
Chuyện này tới giờ Hoàng Hiểu vẫn hoang mang: “Anh Khấu, rốt cuộc là sao vậy, có phải do thằng nhãi kia gây ra không?”
“Không phải y thì còn ai nữa, nói ra thì y vẫn biết chừng mực, chuyện không nặng không nhẹ, đủ để cảnh cáo Tiểu Ngô, không khiến chúng ta phải phản kích. Cụ thể y làm thế nào tôi vẫn chưa rõ, dù sao không phải người thường có thể làm được, phải cỡ như thầy cha.” Cứ nghĩ dồn được Soái Lãng vào đường cùng, không ngờ y cắn trả một cú đau như vậy, Khấu Trọng cảm khái, chuyến này không có thầy cha, chú cháu nhà kia chắc vẫn đang đấm ngực khóc.
“Đương nhiên, thầy cha còn gọi được dơi tới, nói gì làm ra chút lửa.” Hoàng Hiểu kiêu ngạo nói.
“Cái cửa hiệu ở khu phong cảnh sao rồi, chuyển nhượng đi được chưa?” Khấu Trọng chợt nhớ ra một việc còn chưa giải quyết.
“Tôi đang định nói chuyện này đây.” Vừa nhắc tới Hoàng Hiểu tức không để đâu cho hết: “ Chúng ta vừa treo biển chuyển nhượng, chưa tới một tiếng bị người ta lấy mất rồi, không biết ai lấy, tôi phải đi tìm người trung gian, khi dẫn người tới xem cửa hiệu, ai ngờ người ta tới nơi nhìn một cái là chạy ngay... “
“Thằng nhãi đó thù dai quá, không cả cho chúng ta cơ hội vẫy cờ trắng.” Khấu Trọng thở dài, chuyện đi xa tới mức này không ngờ, dụ dỗ không được lại thành kẻ thù, nguồn hàng bị khống chế, nhà máy liên minh, giá cả tăng lên, chỗ nào bị phá, Soái Lãng đều giành lại, tuy không biết quá trình, song kết quả đã rõ.
Giờ bó tay hết cách, mềm rồi, cứng rồi, ngang ngược rồi, độc ác rồi, đều không tác dụng với y, bây giờ thành mình bị bó chân bó tay, đừng nói là làm gì người ta, chỉ cần người ta không kiếm chuyện nữa là may. Nói ra hơi tức Ngô Ẩm Hữu, nếu họ không nảy lòng tham muốn cướp chuyện làm ăn của Soái Lãng thì không tới cơ sự này.
“Anh Khấu, anh còn nhớ không, chúng ta lần đầu gặp Soái Lãng, y còn ngu ngơ vô cùng, vậy mà vài tháng thôi, thành một nhân vật có chút thế lực riêng rồi... Nhãn quang thầy cha chuẩn thật.” Hoàng Hiểu cảm thán.
“Quá nửa là nhờ thầy cha dạy ra đấy, chỉ không nghĩ theo thầy cha vài ngày, vậy mà hơn chúng ta học mấy năm. Thằng nhóc đó ngộ tính cao, lại được thầy cha chỉ điểm, nên mới trưởng thành nhanh như vậy...” Khấu Trọng cảm khái, thầy cha luôn chê mấy anh em họ ngộ tính quá thấp, nhưng mà gặp được hai kẻ ngộ tính cao thì cả hai đều đứng ở phía đối lập rồi, không biết bước tiếp theo thầy cha đi cờ thế nào.
“Có điều chuyện này tôi thấy chúng ta sai trước. Hoàng Hiểu cẩn thận nói: “Nếu chúng ta không …”
“Thôi đừng nhắc nữa.” Khấu Trọng gạt đi chuyện lỡ rồi nói được gì đâu, mấy anh em họ há chẳng phải vì lợi ích mới tụ lại với nhau, nếu không có tiền thầy cha tích góp trước kia và tiền kiếm được nhờ chỉ điểm của thầy cha hai năm qua, nói không chừng chẳng gặp lại nhau.
Xe rời thành phố, lên đường cao tốc đi về phía nam, đó là hướng Tín Dương, tháng 9 là mùa lan quế đưa hương, xe phòng như bay trên dải bình nguyên thẳng tắp, cửa sổ mở ra, tức thì cảm thụ được mùa thu trong mắt.
Rừng cây, ruộng lúa, đồi thấp điểm xuyết trong cảnh quan ngoài cửa sổ, từ Trung Châu tới Trường Cát, từ Trường Cát tới Hứa Xương, Lâm Dĩnh, Loa Hà... Mỗi ngơi đều rất quen thuộc, mỗi tấm biển tên đều khơi lên ký ức cũ.
Khấu Trọng xúc cảnh sinh tình kể chuyện: “Nhớ năm xưa tôi đẩy xe đạp đi đổi gạo, đi qua từng thôn một, quen biết không ít các bác gái trong thôn. Sau đó Ngô sư ca và Phùng Sơn Hùng đi nổ bỏng ngô, nổ bỏng gạo, vài ba ngày quen biết trong thôn quá nửa. Sau đó Đoan Mộc sư ca đóng giả công tác viên xuống thôn điều tra nhân khẩu... Mấy anh em đi một vòng là hiểu rõ hết tình hình trong thôn.”
“Chuyện sau đó đơn giản rồi, thầy cha lấy bộ dạng tiên phong đạo cốt xuất hiện, bấm tay một cái là ra ngay nhà nào vừa có hỉ, nhà nào vừa có tang, nhà nào chỉ có con gái không có con trai, được xưng tụng như thần tiên, ai biết thần tiên mấy hôm trước đi đổi gạo nổ bỏng ngô.
“Chúng tôi tới bắc thôn bắt quỷ, tới nam thôn tìm mộ, rồi xem quẻ đoán mệnh, mỗi nhà dăm ba đồng tới mười đồng, thế cũng đủ cho anh em vui mừng khôn xiết...” Nói tới đó Khấu Trọng cười ha hả, khi đó mới học nghệ, còn đơn giản, chỉ kiếm tiền sống qua ngày, không tham, cuộc sống nhỏ khá tiêu diêu.
Rồi có một ngày Đoan Mộc luôn đóng vai nhân viên chính phủ tóm được cơ hội tình cờ, khắc con dấu công thương đóng giả đoàn kiểm tra xuống thôn thu tiền, từ tay trưởng thôn thật thà lừa được mấy vạn, làm đám anh em vốn kiếm từng đồng từng hào phát cuồng... Tiếp đó tiền kiếm được ngày càng nhiều, lừa từ thôn quê lên huyện thành, từ huyện thành tới thành phố, ngày một xa rời quy củ, ngay cả thầy cha cũng không kiểm soát được...
Có câu trong cõi u minh tự có nhân quả, dù trước kia Khầu Trọng không tin thì giờ cũng tin rồi, thầy cha vào tù mười mấy năm, Phùng Sơn Hùng và Ngô Ẩm Hữu đều trung niên tang vợ, hậu nhân duy nhất Ngô Kỷ Cương thì chẳng ra gì... Còn bản thân tới giờ chưa lập gia đình, dù tiền bạc kiếm đến mấy vẫn giống hai mươi năm trước, vẫn chẳng biết đường về ở đâu, tương lai thế nào.