Q2 - Chương: 093 Tri nhân giả trí, bàng quan giả thanh (2)
“Anh Khấu, tới rồi …” Xe rời trạm thu phí dừng lại, Hoàng Hiểu gọi.
“Lên đường quốc lộ, tới cầu Thập Tam Lý, còn phải đi mười mấy km nữa...” Khấu Trọng tỉnh lại chỉ hướng.
Từ đường lớn thành đường nhỏ, từ đường nhỏ sang đường đất, tới nơi chỉ là một cái thôn dựng lưng vào sông mà thôi, cách cửa thôn không xa có ao nước, tiếp tới nữa là lau sậy bao la lay động, tiếng ếch kêu ộp oạp, một cảnh tượng nông thôn đặc sệt.
Sớm biết thầy cha chọn nơi tu dưỡng, cứ nghĩ là một nơi phong cảnh mê người, ai ngờ là cái thôn phân gà cứt cho khắp nơi. Hoàng Hiểu xuống xe vừa đi vừa cẩn thận tránh "mìn", than vãn: “ Sao lại tới chỗ này, chẳng lẽ đây là quê thầy cha?”
“Sai rồi, quê thầy cha ở Ma Thành, phải rời tỉnh, có điều nơi này cũng tính là quê, sống mười mấy năm mà, có cả nhà cũ... Bên kia kia...” Khấu Trọng chỉ về phía lau sậy mênh mông: “Thời Cách Mạng Văn Hóa nơi này là nông trường cải tạo, thầy cha khi đó mới mười mấy tuổi chạy tới đây tìm người thân, về sau đói ngất trên đường, được một người góa vợ nhận nuôi... hồ đồ thế nào an gia ở đây...”
Hai người đi không lâu tới cửa một viện tử cũ, tường gạch bám rêu, cửa gỗ, khẽ gõ vòng cửa hoen rỉ, cửa khép hờ, hai người đi vào, thấy thầy cha đang làm đất, cây cà chua cao bằng nửa người trĩu trịt quả.
Hoàng Hiểu hớn hở chạy tới: “Thầy cha cũng biết trồng trọt à?”
“Cậu nói đùa đấy là, ta làm nông sống mười mấy năm đấy, đây mới là thứ ta sở trường nhất, nào nếm thử đi, buổi trưa ăn cơm ở đây, ăn xong cơm hẵng đi...”
Cố Thanh Trì thuận tay hai quả cà chua ném cho Hoàng Hiểu, Hoàng Hiểu bắt lấy cắn một phát nước bắn tung tóe rối rít chùi, ông cười ha hả mời hai người vào nhà.
Đó là ngôi nhà nông hộ bình thường, sau cửa là chỗ đặt nông cụ, nhà có cái bàn gỗ vuông vức, đất nền không bằng phẳng. Hoàng Hiểu đi vào trượt chân loạng choạng, nhìn thầy cha quần ống thấp ống cao, giày cao su dính bùn mà đi rất vững vàng, tinh thần cũng rất tốt, vui vẻ nói: “Thầy cha khỏe hơn nhiều.”
“Ừ cuộc sống thành phố hại người quá, toàn bê tông cốt thép, chẳng có hơi thiên nhiên, tuy ẩm thực đa dạng song hóa chất không ít, không như ở nông thôn, cái gì cũng tự nhiên, đừng nhìn bây giờ ai ai cũng chen nhau lên thành phố, sống chưa chắc thoải mái bằng người già ở thôn.” Cố Thanh Trì nói xong an bài Hoàng Hiểu đi ra đầu thôn mua hai con gà, tới bắc thôn có cái tạp hóa nhỏ mua chai rượu.
Hoàng Hiểu cũng là người sống vô tư đơn giản, nói tới ăn uống là hớn hở đi ngay.
Có khách từ xa tới, Cố Thanh Trì sắn tay áo, bày dụng cụ pha trà, bắt đầu đun nước, tôn chỉ của ông là có thể sống không thịt chứ không thể uống thiếu trà, đợi nước sôi ông nhàn nhã rửa dụng cụ: “ Nói đi, về sau thế nào... Ta không quen dùng cái máy vi tính, ngón tay bấm quẻ thì được, gõ bàn phím không linh hoạt nữa rồi.”
Khấu Trọng cười mở ngăn kéo ra, bên trong có cái laptop, có bụi rồi, rõ là không hay dùng: “ Không khác dự liệu của thầy cha là bao, về sau con có tới mấy nhà máy thăm dò muốn nhập hàng, không ai chịu bán hết, xem ra y đúng là chặn từ đầu nguồn. Nhà máy bán kỷ niệm chương còn tức giận bảo con hại chết họ, đuổi như đuổi tà, không biết sao y làm được.”
“Chẳng qua cho họ thấy thu nhập từ chữ tín cao hơn gian trá thôi... Bọn họ chắc chắn bị nắm thóp rồi.” Cố Thanh Trì chuẩn bị công cụ pha trà vô cùng tinh xảo, hoàn toàn không ăn nhập với ngôi nhà đơn sơ.
“Thầy cha, ngày mai bắt đầu bán đấu giá, chuyện còn lại đã an bài xong, tham gia phải nộp tiền bảo đảm, chúng ta không thể dùng tên, nếu không để Kỷ Cương...” Khấu Trọng đi thẳng vào chủ đề, đôi khi không thể không bội phục sự trấn định của thầy cha, như thành lão nông thực sự chẳng bận tâm chuyện bên ngoài.
“Vẫn cứ để Soái Lãng đi đi, ta ra ngoài đã bốn năm, thấy quá nhiều người đầu óc linh hoạt, chưa ai qua được thằng nhóc đó. Chủ yếu ta coi trọng y trải qua nhiều chuyện, năng lực bảo vệ bản thân cao, nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài dự liệu, không chừng còn chẳng cần chúng ta giúp... Ngô Kỷ Cương kém quá xa, ngay cả chuyện ở đồn công an còn không qua được, còn hi vọng hắn làm được gì?” Cố Thanh Trì lắc đầu.
Khấu Trọng đâm khó xử, yếu ớt nói: “ Thầy cha, mai đã bắt đầu rồi, nhưng chúng ta còn chưa nói với người ta, với lại người ta chịu sao? Con cho 50 vạn mà y còn không làm.”
“Tình hình bây giờ khác rồi, y ra tay với Ngô Kỷ Cương cũng chính là sự thăm dò, kết quả thăm dò là y thực sự thành công, giờ y cho rằng ngày càng hiểu chúng ta, hiểu rồi không sợ nữa. Trong lòng thằng nhãi lúc này chắc đang nghĩ, chẳng qua chỉ là một đám lừa đảo vớ vẩn thôi, chẳng có thế lực gì, ha ha ha.... “ Cố Thanh Trì nhắc tới chàng trai đó lại thấy thú vị.
Khấu Trọng tỉnh ngộ vỗ trán: “Chẳng trách thầy cha bỏ tiền bù đắp cho sư ca nhưng lại không chịu để cho Tiểu Ngô ra, đều là để trấn an y.”
“Đúng thế, chuyện lần trước các cậu làm quá đáng rồi, Soái Lãng đã đề phòng còn dám nhận tiền sao.” Cố Thanh Trì nói với giọng trách móc: “Với lại chưa chắc cần dùng tiền tài, Soái Lãng là một con lừa, bất kể kéo hay đánh đều không đi, nhưng chọc vào hỗ hiểm của y một cái, y đi ngay...”
“Vậy chỗ hiểm của y là...” Khấu Trọng tò mò.
“Không phải trong máy vi tính có sao, lần đầu tiên ta gặp thằng bé đó đã thấy làm lạ, phàm là người nhìn thấy bói toán lừa gạt sẽ tránh xa, chí ít cũng làm như không liên quan, nhiều người tỏ ra ghét bỏ. Thằng bé đó rất lạ, phát hiện ra còn hứng thú xem từ đầu tới cuối, nghiền ngẫm chi tiết, tôi không đưa tiền còn không chịu nói ra... Ngay từ khi đó ta đã thấy cậu ta là nhân tài có thể đào tạo.”
Cố Thanh Trì có vẻ lâu rồi chưa gặp người quen nên nói nhiều hơn bình thường: “ Các cậu hỏng là hỏng ở chỗ chỉ học được thuật, được cái vỏ ngoại, còn tận tới giờ chưa học được cách nhìn người, ở chuyện đối phó với Soái Lãng, ngay từ đầu đã phạm sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm, xem nhẹ cậu ta.”
“Giờ cậu ta làm vài việc vượt giới hạn thì các cậu liền tái mặt, ma hóa y, thấy y thật đáng sợ. Thực ra bất kể là ai cứ đặt trên cán cân của một con người thôi, đều ăn uống ngủ nghỉ, ai cũng sinh lão bệnh tử, ở góc độ này không có đẳng cấp.
“Thầy cha... Có gì đâu.” Khấu Trọng xem máy vi tính, chỉ có một file, còn là mình lưu trữ, trong đó có vài bức ảnh chụp Soái Lãng và Lôi Hân Lôi, ngoài ra không có gì hết.
“Chính nó đấy, tấm kia, cái cô bé trông rất xinh xắn tháo vát đó là ai?”
“Lôi Hân Lôi.”
“Đúng, chính là cô bé đó... Đó là điểm yếu của Soái Lãng.”