← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 094 Người tuy dễ quen, lòng dạ khó biết. (1)

Cô bé xinh xắn đó tất nhiên từng là điểm yếu của Soái Lãng, bọn họ đã nghiên cứu rất cẩn thận mới dùng.

Chỉ tiếc dùng quá tay, thành quân cơ hỏng rồi.

Đây là điều Khấu Trọng hối hận nhất, có thể nói trong toàn bộ số đệ tử của thầy cha, hắn là người giữ được giới hạn làm người, khi biết Soái Lãng và Lôi Hân Lôi phát sinh tình cảm, hắn cũng tự trách không ít.

“Hả, người này hết dùng rồi, bọn con đã dùng cô ta thăm dò Soái Lãng, nhưng không hiệu quả, cô ta bị đá rồi, khóc lóc suốt cả đêm.” Khấu Trọng ngạc nhiên, lần trước thông qua Thịnh Tiểu San xúi bẩy Lôi Hân Lôi thăm dò Soái Lãng, nhưng không được, tên nhóc đó đã có đề phòng, mỹ nhân như thế mà đá không thương tiếc....

Cố Thanh Trì có ý nghĩ khác: “ Chưa nghe câu dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng à, bao nhiêu anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, cậu thực sự cho rằng lấy kiếm chém tơ tình dễ lắm sao?”

Khấu Trọng ngần ngại: “ Nhưng nam nhân nào tiếp nhận được nữ nhân đã từng lừa mình, càng người kiêu hãnh cao càng không chấp nhận.”

“Ai bảo cậu là để Soái Lãng tiếp nhận, hai đứa nhóc này bây giờ, cơ bản không tồn tại khả năng hàn gắn nữa rồi, nhưng nếu cậu đặt cô gái đó vào hoàn cảnh có thể gặp phải nguy hiểm, xem cậu ta có đành lòng không?” Cố Thanh Trị nhắc nhở.

“Í thầy cha là, để Lôi Hân Lôi ra mặt đấu giá?” Khấu Trọng nắm bắt được gì đó.

“Ừ!”

“Ồ, con hiểu rồi, thầy cha nói có lý, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa mà... Nhưng nếu y vẫn bàng quan?”

“Vậy chúng minh ta đã nhìn nhầm người, thằng nhóc đó là thứ bạc bẽo vô tình không đáng nhắc tới nữa.” Cố Thanh Trì thong thả rót trà, vẫn là trà Phổ Nhị đắt đỏ.

Khấu Trọng cũng học thưởng thức món này rồi, nâng cốc bé xíu lên: “Vậy phải nhanh một chút, chiều trở về con sẽ tìm cô ta đàm phán.”

“Không cần, đã có người thích hợp đi rồi...”

Cố Thanh Trì nhìn bức ảnh Soái Lãng và Lôi Hân Lôi, đó là ảnh chụp ở khu phong cảnh, tay trong tay, dựa vào hàng rào, chụp trộm rất rõ ràng, ông đưa tay gấp latop lại, tựa hồ thành công hay không chẳng để trong lòng.

.....................................................

“Tôi biết chúng tôi có chút vô sỉ, nhưng chúng tôi không hề có ý hại cô.”

Thịnh Tiểu San ưu nhã nhấp cà phê, nhìn Lôi Hân Lôi phía đối diện, một áo đỏ như lửa, một váy xanh như nước, có thể nói là mỹ nữ thành đôi, chỉ đáng tiếc lúc này là buổi sáng, trong quán cà phê Cách cty Xuất nhập khẩu Thịnh Thông không xa, chẳng có nhiều người thưởng thức.

Lôi Hân Lôi tựa hồ còn chưa thoát khỏi trạng thái suy sụp, trông rất tiều tụy, nghe Thịnh Tiểu San nói thế thì kinh ngạc, nghĩ lại chuyện mấy tháng qua đều là lừa gạt. Nhưng thứ nằm ngoài kịch bản là cô và Soái Lãng có quãng thời gian khó quên lại không muốn nhìn lại, giờ đây Thịnh Tiểu San thẳng thắn mời cô tham dự bán đấu giá, lại còn nói rõ ý đồ trong đó, mục tiêu không phải là cô, mà là Soái Lãng.

Do dự chốc lát, Lôi Hân Lôi lắc đầu, không chút hứng thú, nhấc túi xách lên muốn bỏ đi.

Thịnh Tiểu San đưa tay ngăn lại: “Cô nghĩ kỹ chưa, chuyện này liên quan tới tình cảm của hai người đấy.”

“Cái gì?” Động tác của Lôi Hân Lôi dừng lại.

“Tôi biết, cô luôn canh cánh trong lòng, không biết trong tim anh ấy có cô không, có quan tâm tới cô không, cô không biết... Đây chẳng phải là cơ hội tốt à? Anh ấy nhìn mọi chuyện thấu triệt hơn cô, không tới mức trơ mắt nhìn cô mạo hiểm chứ?” Thịnh Tiểu San nhỏ nhẹ nói, từng câu từng chữ như đánh vào trái tim người ta.

“Anh ấy sẽ không bận tâm.” Lôi Hân Lôi bặm môi nói, giọng khàn khàn đau khổ.

Thịnh Tiểu San hơi không đành lòng: “Chưa chắc, anh ấy không phải người vô tình vô nghĩa, xảy ra chuyện kia, tôi dám nói, anh ấy còn đau lòng hơn cô đấy.”

“Nhưng... Nếu anh ấy không bận tâm thì sao?” Lôi Hân Lôi hồi hộp, lòng thoáng hi vọng.

“Vậy cô có thể từ bỏ, có thể thản nhiên rồi, dù sao mọi người chỉ coi là cuộc tình thoáng qua, tìm vui chốc lát, chẳng cần để ý đến nhau nữa, cô vẫn là cô, anh ấy vẫn là anh ấy... Chỉ là một thí nghiệm thôi, cô tham dự hay không thì tùy, tôi chỉ muốn thử phản ứng của anh ấy, không phải là điều cô muốn biết à?” Thịnh Tiểu San tỏ ra rất chân thành.

Dưới tính huống nói dối không hiệu quả, phương pháp thuyết phục chính là nói ra chân tướng, Thịnh Tiểu San thấy rõ Lôi Hân Lôi đã động lòng.

“Được rồi, tôi đồng ý, nếu anh ấy không đi thì tôi đi, dù sao tôi thế nào cũng được.” Lôi Hân Lôi đi rất nhanh, một tay che mặt, vừa khóc vừa chạy.

Lâu sau một tiếng thở dài phát ra từ Thịnh Tiểu San, keng một cái, bực tức vứt thìa vào cốc cà phê, cũng không có tâm trạng nào mà uống nữa, ra hiệu gọi phục vụ viên thanh toán.

Cô có chút thương hại Lôi Hân Lôi, nữ nhân thông minh tới mấy ở phương diện tình cảm đều có khuynh hường ngu ngốc, mà cô gái vừa đi lại càng nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức vì một cái chân tướng vô nghĩa mà bất chấp.

Sao mà giống cô như vậy.

Thịnh Tiểu San rời quán cà phê, lên xe rồi ngẩn ra rất lâu, chuyện có thành hay không thì cô không chắc, nhưng cô dám chắc kết quả của hai người kia, dù là ái tình thuần khiết tới mấy cũng không bù đắp được tổn thương này.

Xe rốt cuộc vẫn nổ máy, lịch trình đã lên trước, tới khu phong cảnh.

Chuông điện thoại reo vang, Soái Lãng rút di động ra xem, mắt liếc một cái, không nhận điện thoại.

Là điện thoại của Phương Hủy Đình, lúc này bên trái là Điền Viên, đang ba hoa với một du khách phương nam cửa hiệu của họ là độc quyền do ban quản lý chỉ định, bán một bộ kỷ niệm chương với giá 80 đồng. Bên phải là Bình Quả đang trêu ghẹo đám nữ sinh, đoàn do Cty du lịch Khang Hinh đưa tới, nhóm này đoán chừng sẽ mua không ít hàng...

Chẳng biết vì sao khi thấy điện thoại của Phương Hủy Đình, phản ứng đầu tiên của Soái Lãng không phải là hí hửng, mà là nghĩ tới kiểm điểm lại bản thân, sau đó phát hiện toàn thân mình chỗ nào cũng có vấn đề, sau đó nổi lên ý nghĩ, bỏ bà rồi, không phải chuyện gì bị lộ rồi chứ?

Chắc là không đâu nhỉ, em gái hôm qua còn tới thăm mình mà, có khi có ý với mình ấy chứ... Ỷ y một chút thôi chứ phủ định ngay, khả năng hôm qua chỉ là trải đường, đợi mình thả lỏng mất cảnh giác, hôm nay mới nói vào chuyện chính, tóm lấy sơ hở... Cha y hay làm như thế, mỗi lần giấu diếm chuyện gì, cha y nhìn ra ngay, sau đó vờ vịt ôn hòa dụ y nói ra, cuối cùng là một trận đòn.

Em gái này làm tâm tình Soái Lãng rất phức tạp.