Q2 - Chương: 095 Người tuy dễ quen, lòng dạ khó biết. (2)
Soái Lãng đi ra cửa sau, vừa định nhận máy thì tiếng chuông ngưng, đang nghĩ có nên gọi lại không thì tiếng chuông lại reo, khiến y càng sinh nghi, vì thế vờ vịt nhận máy: “A lô, ai thế nhỉ?”
“Giả vờ cái gì? Nửa ngày trời không nhận điện thoại...” Phương Hủy Đình mở miệng ra là mắng.
Đồ bạo lực, Soái Lãng tiếp tục đóng kịch: “À, à, cảnh sát Phương phải không, bận quá, cô biết mà, vừa vác mấy chục thùng hàng... Có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì không được tìm anh chắc?” Giọng Phương Hủy Đình rất lớn.
Soái Lãng ngồi bệt xuống chân tường: “Được... Cơ mà đừng mặc cảnh phục nhé.”
“Sao thế, chột dạ à, biết ngay là anh chẳng làm chuyện gì tốt lành, cứ nhìn thấy cảnh sát là có ám ảnh tâm lý.” Phương Hủy Đình đắc ý lắm.
“Cái gì chứ, cảnh sát tới nhà như ôn thần ghé thăm, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn lắm, đâu phải tôi, cô cứ hỏi tất cả người làm ăn khu này xem. Chỉ cần cô mặc bộ cảnh phục đứng trong hiệu, đảm bảo chả ma nào thèm vào.” Thực ra Soái Lãng rất thích nhìn Phương Hủy Đình mặc cảnh phục, đây là một loại nghệ thuật nói chuyện, cô gái như Phương Hủy Đình, càng không cho cô mặc, lần sau cô tới nói không chừng cố tình mặc cảnh phục.
“Đồ mồm quạ, đợi gặp nhau sẽ xử lý anh.” Phương Hủy Đình làm bộ uy hiếp: “Hỏi anh này, trưa rảnh không?”
“Không, làm ăn ở khu phong cảnh làm gì có giờ giấc chứ.” Soái Lãng từ chối ngay.
“Không có cũng phải có... Thế này đi, bên cạnh cục công an có nhà hàng San Hô Đỏ, hết giờ làm tới đón tôi, chị đây mời một bữa.” Phương Hủy Đình nói chuyện rất khí phách, mãi không thấy trả lời, giọng cao lên: “Thế nào? Đợi tôi tới mời đi à? Tôi mà mời là trực tiếp còng tay giải về đấy.”
Soái Lãng đau dạ dày, có kiểu mời khách như vậy sao, muốn từ chối: “Có kiểu mời khách như thế à, sao cô không phát lệnh triệu tập đi.... Hay là thôi đi, tôi bận thật mà, hay ngày khác nhé... Tôi mời …”
“Không.... Được.” Phương Hủy Đình nhấn mạnh từng chữ.
“Vậy tôi phải nói trước nhé, ăn cơm thì ăn cơm, một không bàn việc công, hai không hỏi đông hỏi tây, sau đó lại bắt giam tôi.”
“Ha ha ha, Soái Lãng, sao tôi nghe như anh phạm tội gì đang che giấu thế nhỉ?”
“Thôi đi, lĩnh vực có nguy cơ phạm tội cao chính là bên tư pháp các cô. Dân gian có câu, cảnh sát không phạm pháp, trị an tốt một nửa, câu này chứng tỏ cảnh sát các cô có vấn đề.”
“Oa, ngay cả cảnh sát cũng dám công kích, anh cẩn thận đấy... À, mà anh lắm lời làm cái gì, ăn bữa cơm thôi mà cũng nói nhiều như thế, hỏi một câu thôi, có tới không?... Chỉ anh, tôi còn cả Tiểu Mộc, sớm muốn tụ tập lâu rồi, mãi không có thời gian, anh mà không tới thì thôi, tôi bớt được tiền cơm...”
Dưới khu nhà làm việc, Phương Hủy Đình đi bên cạnh bồn hoa, cô lén ra ngoài gọi điện thoại, hôm qua trở về cô nghĩ rất lâu mới có cuộc điện thoại chủ động này. Cô từng có bạn trai, có cả đối tượng trong nhà giới thiệu qua xem mắt, về cơ bản kết quả giống nhau, đó là sau khi hiểu tính khí của cô thì người ta lảng hết. Có người gặp mặt hai lần đã chạy rồi, hình như còn lại người này khá một chút, đến khi bị cô đánh cho mới chạy, thế là hơn cái tên gặp đã chạy... Thế rồi không biết dây thần kinh nào của cô chạm mạch, liền có cuộc gọi này.
Í, không nói gì cả là sao, vẫn còn ám ảnh tâm lý à? Phương Hủy Đình đang định khích thì Soái Lãng nói: “Nếu cô không gọi cái tên bóng đèn kia theo thì tôi đi.”
Phương Hủy Đình phì cười, cố làm ra vẻ không hiểu, giọng rất ngây thơ: “Vì sao? Tiểu Mộc là người thật thà, hơn anh nhiều.”
“Đúng rồi, đứa bé đó bị chế độ trường học, thể chế xã hội và thể chế tư pháp đầu độc, tôi nói chuyện với cậu ta tốn công lắm.”
“Được, vậy chỉ có hai chúng ta.”
“Không nói chuyện công.”
“Tôi thì có chuyện công gì mà nói với anh chứ?”
“Ừm...”
“Vậy hẹn thế nhé, đợi điện thoại của tôi.”
Với Soái Lãng mà nói, cuối cùng cũng gian nan chấp nhận lời mời, mặc dù từ trong lời của Phương Hủy Đình phán đoán ra không phải là chuyện công, nhưng không rõ cô có ý gì... Chẳng lẽ cô nàng này bị ca ca hết hôn rồi sờ, cảm thấy không tệ nên muốn tiếp tục?
Nghĩ vui vậy thôi, Soái Lãng thầm cảnh cáo bản thân, đừng ảo tưởng quá, mình không phải bánh bao cũng chẳng phải đĩnh bạc đâu, y thà tin tưởng La Thiếu Cương tên đâm sau lưng mình còn hơn. Ít ra Soái Lãng biết hắn lấy lòng mình là vì lợi ích thôi, thế còn yên tâm.
Thế nên Phương Hủy Đình đột nhiên tìm tới đây chưa chắc đã là chuyện tốt, mục đích là gì không rõ. Nhưng bất kể là chuyện gì cũng phải đối diện, né tránh cũng chưa chắc là chuyện tốt, lần trước vì bỏ lỡ mấy cuộc điện thoại mới khiến đám Khấu Trọng đắc ý.... Đám cảnh sát chắc không tới mức dùng mỹ nhân kế với mình đâu nhỉ?
Trong lòng y còn có một bí mật lớn, bí mật về Tang Nhã, chuyện gì có thể sai sót chứ loại chuyện này tuyệt đối không cho phép.
Em gái cảnh sát kia có vẻ hơi ngốc, nói chính xác ra không hoàn toàn là ngốc, mà phải nói là kinh nghiệm sống quá ít, nói không chừng qua thái độ của cô có thể dò ra được gì đó, ít nhất là có phải cảnh sát đang nghi ngờ mình không? Xác định được điều này là rất quan trọng...
Két!
Cửa khẽ kêu một tiếng, một chiếc giày cao gót từ cửa thò ra, tiếp đó là cái còn lại, Soái Lãng vừa xoay người liền nhìn thấy cặp chăn nuột nà bọc trong tất lụa đen gợi cảm, mắt không tự chủ được cứ thế nhìn lên trên... Mép váy lam nhạt, ở vị trí của y bây giờ chính là góc độ nhìn trộm tốt nhất, nếu mép váy cao hơn một chút có thể nhìn thấy cảnh xuân dưới váy rồi...
Đầu vừa nghĩ như thế ma xui quỷ khiến thế nào vươn cổ ra, ai ngờ cái váy đó như có mắt, xoay một cái che hết, sau đó vừa vặn đối diện với Thịnh Tiểu San đang cúi đầu nhìn.
“Anh khá thật đấy, sáng sớm ngồi đây nằm mơ giữa ban ngày à?” Thịnh Tiểu San cau mày, mỗi làn gặp Soái Lãng là thấy y không đứng đắn, lầy này không ngoại lệ, không biết ngồi dưới chân tường nghĩ chuyện bậy bạ gì, khép chân lại: “ Đứng lên đứng lên đi, ngồi thế trông nhếch nhác lắm... Oa, cái áo jacket này dùng làm đồ cổ được đấy, cái quần này của anh là quần hay bao tả, còn tóc anh, ừm, trông còn tạm, ít ra trông cũng gọn gàng... Anh làm sao thế hả, mỗi lần hình tượng chỉ giữ được ba ngày là không còn cái gì nữa....”