Q2 - Chương: 096 Người tuy dễ quen, lòng dạ khó biết. (3)
Giọng điệu Thịnh Tiểu San cứ như cô giáo nhìn học sinh cá biệt vậy, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, bắt đầu chê bai, giày không đúng, quần không đúng, trong mắt Thịnh Tiểu San đây là việc vô cùng nghiêm trọng, phải tới Phượng Nghi Hiên điều chỉnh.
“Cô thôi đi, chẳng có cái gì không đúng cả, đây mới thực sự là tôi, mấy cái hình tượng cô thiết kế đều không phải là tôi.” Soái Lãng hiện giờ không quá để ý tới chuyện hình tượng nữa rồi, thứ đó có hay không cũng được, cái gì giả còn được chứ bản thân cũng là hàng giả thì bi ai quá: “Lại chuẩn bị lừa tôi mấy nghìn nữa đấy à. Hôm nào cô ghi âm lại lời mình mà nghe đi, giọng điệu của cô có khác gì hai đứa ngoài kia không hả?”
Cửa vẫn còn he hé, từ cửa hiệu nhộn nhịp vẫn nghe thấy giọng nói của Điền Viên oang oang truyền vào: “ Tới Trung Châu không ngắm Hoàng Hà, phí công, tới Hoàng Hà không dạo Ngũ Long, phí công, tới Ngũ Long không mua vài món đồ kỷ niệm, phí công. Mọi người nhìn xem, chúng tôi chính là cửa hiệu thủ công mỹ nghệ do ban quản ly khu phong cảnh chỉ định, độc quyền, không có nhà thứ hai...”
Thịnh Tiểu San nghe tới đó khép cửa lại, đổi giọng điệu: “ Ai chẳng tự khoe dưa nhà mình tốt... Có điều hình tượng của anh không ổn, nam nhân càng phải chú ý tới hình tượng, hình tượng mới là mở đầu của cuộc sống có phong cách....”
“Phong cách của tôi thế nào tôi tự biết, tùy ý một chút, thoải mái một chút, có gì không tốt... Cô sau này còn như thế, tôi không nể mặt đâu.” Vì hình tượng trước kia chỉ là để theo đuổi hoa khôi, mọi sự nho nhã, lịch thiệp đều là đóng giả, kết quả đối lấy được một phần tình cảm giả dối, nên bây giờ Soái Lãng vô dục vô cầu rồi, mình là mình vẫn là tốt nhất.
Thịnh Tiểu San nghe vậy nghiêng đầu hứng trí nhìn Soái Lãng: “Ồ, vài ngày không gặp mà đã thấu hiểu rồi, thái độ với cuộc sống phản phác quy chân là tốt nhất, nhưng người đạt được trình độ đó không nhiều đâu.”
“Vậy tôi cố gắng đạt được... Mà cô sao lại tới đây?”
“Tôi hỏi tên béo trong hiệu, hắn nói anh ở phía sau, cho nên tôi tới đây, không hoan nghênh à?”
“Ờ thì hoan nghênh.” Soái Lãng nói rất hời hợt.
“Hừ, trông chẳng giống, vừa rồi làm sao thế, nghĩ tới mỹ nữ à?” Thịnh Tiểu San gợi chuyện.
“Ồ, đoán một cái là đúng ngay, quả không hổ danh cô giáo Thịnh, nào nào, bài học hôm nọ tôi quên rồi, cô giáo dạy lại lần nữa đi...” Soái Lãng trêu chọc.
Ọe!
Thịnh Tiểu San quay người đi làm động tác nôn ọe.
“Cô giáo Thịnh, tôi hiến cho cô nụ hôn đầu, cô phải chịu trách nhiệm.”
Ọe!
Thịnh Tiểu San tiếp tục làm động tác nôn ọe, lại còn giơ ngón giữa lên, cô gái sống theo phong cách mới chẳng ngại ngùng đề tài tình dục, chỉ là thấy Soái Lãng lại ngồi xuống, xem ra lòng đã thực sự thản nhiên rồi thì ngạc nhiên lắm, có vẻ sự kiện kia lại giúp y có thêm cảm ngộ về cuộc sống.
Không phải ai va vấp rồi cũng rút ra bài học.
“Này, cô tới đây làm gì thế, không phải thấy tôi hôn không tệ nên muốn ôn lại mộng uyên ương chứ?” Soái Lãng giọng điệu lưu manh trêu ghẹo, nhưng trong lòng lại cảnh giác, mục đích mơ hồ đoán ra rồi, chỉ không nghĩ đối phương dùng tới Thịnh Tiểu San, xem ra cô gái này dính dáng tới cái đám lừa đảo đó sâu hơn y nghĩ.
“Không làm gì cả, anh không cần đoán, tôi thực sự nhớ anh đấy... Hay anh thử xem.” Thịnh Tiểu San chu môi ra dụ dỗ.
Quả nhiên Soái Lãng phẩy tay: “Miễn đi, cô mà không có chuyện gì đã chẳng nhớ tới chỗ quái quỷ này.”
“Không muốn thì thôi, phí công người ta nhớ anh... Nghe nói anh phát tài, tôi tới lấy lòng không được à? Nói không chừng tương lai tôi không gả đi được làm tình nhân cho anh, có người nuôi, sống cũng nhẹ nhàng.” Thịnh Tiểu San mắt mơ màng nhìn Soái Lãng.
Chỉ có điều giờ là ban ngày, muốn dụ dỗ lên giường cũng chẳng có giường mà lên, Soái Lãng biết cô gái này sống rất thoáng, khi nói chuyện không phân biệt giới tính, tự trào: “Phát tài gì chứ? Thua lỗ còn chưa bù lại được đây này, cô có chuyện gì nói đi, trưa rồi, tôi còn phải đi ăn cơm.”
“Tôi thực sự không có chuyện gì, anh nhất định muốn tôi có chuyện à?” Thịnh Tiểu San đùa rất ám muội, cười nhè nhẹ.
Soái Lãng cũng cười: “Vậy thì được, tôi chẳng có nghĩa vụ lo cơm cho cô, cô cứ tự nhiên, tôi đi đây.”
“Được, xem ra anh biết tôi tới đây làm gì rồi.” Thịnh Tiểu San không dây dưa nữa.
“Chuyện bán đấu giá ngài mai chứ gì?” Soái Lãng nhàm chán nói, còn có chuyện quái gì được nữa, đám người kia uy hiếp không được, dụ dỗ không được, lại dùng mỹ nhân kế đây mà.
“Đúng rồi, thật thông minh...” Thịnh Tiểu San cúi xuống vuốt má Soái Lãng, giống khen ngợi, ai ngờ bị y đánh bạt tay ra, cô cũng không giận: “Thật mất lịch sự... Này cho anh đấy, lấy của anh nhiều vé như thế, tặng lại anh một cái, mai đi xem xem.”
“Không hứng thú.” Soái Lãng chẳng nhận.
“Tôi đảm bảo anh nhất định sẽ hứng thú.”
“Tôi nói lại, tôi không hứng thú.”
“Thế thì anh vứt đi, có loại bạn bè như anh à, không nể mặt người ta chút nào.” Thịnh Tiểu San nhét vé vào túi Soái Lãng, có vẻ nổi giận rồi: “Tôi đi đây, đồ keo kiệt, một bữa cơm cũng không mời, phí công tôi tới đây.”
Nói rồi mở cửa sau ra, nửa người đã đi vào rồi lại lùi về, làm vẻ mặt phụng phịu của cô bé hờn dỗi.
Soái Lãng thấy Thịnh Tiểu San muốn đi lại quay về, buông tiếng thở dài: “Tôi biết cô có điều muốn nói, nhưng tôi không giúp gì được.”
“Đương nhiên có, nhưng anh đoán sai rồi, ngày mai có rất nhiều mỹ nữ tới tham gia bán đấu giá, nhất định phải đi xem đấy, bai bai...” Thịnh Tiểu San vẫy tay, người lại tiến vào một nửa ở lại một nửa, thấy Soái Lãng ngồi ì ra đó chẳng có tí phản ứng nào, gắt: “Này, không lịch sự gì cả, phải đi tiễn chứ.”
“Chả mời cô còn tìm tới đây được, lại còn cần người tiễn đi à?” Soái Lãng vẫn ngồi im, nói một câu rất tổn thương mỹ nữ.
Bất kể đám người đó định làm gì, y cứ lấy bất biến ứng phó với vạn biến, xem chúng làm gì được mình.
“Con người anh sao thế nhỉ, tôi có lòng tốt tới mời anh, anh lạnh lùng với tôi thế à? Sao không nói câu nào, cứ như anh đoán đúng lý do tôi tới đây vậy.” Thịnh Tiểu San tỏ ra ủy khuất.
“À, đúng thế đấy, tôi đoán sai thật, xem ra các cô tìm được còn quỷ xui xẻo khác rồi, Tiểu San, nghề nghiệp của cô không tệ, thu nhập cao, sao cứ phải dính dáng tới đám lừa đảo đó? Vụ lừa đảo này không nhỏ đâu, cô dính vào sẽ ăn đủ đấy.” Soái Lãng chép miệng coi như nể mặt cho một lời cảnh báo.