Q2 - Chương: 097 Người tuy dễ quen, lòng dạ khó biết. (4)
Thịnh Tiểu San ngạc nhiên quay trở lại cái hẻm nhỏ phía sau cửa hiệu, gần như chẳng có du khách nào lại đi lối này, chỉ có hai người bọn họ, một bên vách núi, một bên là cửa hiệu, tạo thành không gian riêng tư. Cô nhìn Soái Lãng mấy lượt, những lời này có vài phần quan tâm: “Tôi cùng lắm là làm sai vặt với đứng canh, kỳ thực anh sớm nhìn ra rồi, tôi không cần giấu anh, có điều khả năng anh không đoán ra ai phải làm con quỷ xui xẻo này.”
“Ai chứ?” Soái Lãng bĩu môi.
“Lôi Hân Lôi.” Thịnh Tiểu San vẻ mặt bình tĩnh nói.
Tích tắc không nhìn thấy Soái Lãng hành động thế nào, y đã đứng bật dậy đối diện với Thịnh Tiểu San, tay vung lên rồi, đến lúc giáng xuống thì y rụt lạt một chút, cực lực kiềm chế: “Không thể nào: “
Thịnh Tiểu San tim tim đập mạnh, chỉ thấy bóng đen vút qua mặt, cảm nhận sát khí trên người Soái Lãng, cô biết không xong, xoay người chạy ngay: “Anh tới xem thì biết, bái bai.”
Lần này muốn đi không được nữa, tay bị giữ chặt, cô đau đớn kêu lên, tiếp đó thấy vai bị đẩy mạnh, người lảo đảo lùi lại, rầm một cái chạm vào tường, khuôn mặt hung dữ của Soái Lãng dí sát tới, sợ hãi che mặt, Soái Lãng gỡ tay cô ra, giọng nguy hiểm: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cô ấy muốn đi, không liên quan tới tôi.” Thịnh Tiểu San sợ thật rồi, cô không nghĩ phản ứng của Soái Lãng mãnh liệt như thế.
“Rắm chó, cô ấy lại bị các người lừa chứ gì?” Soái Lãng đưa tay chộp cái cổ trắng ngần của Thịnh Tiểu San, trước mắt y lúc này không phải là một cô gái, mà là một con rắn độc.
“Không, không, tôi nói thật, tôi không lừa cô ấy, anh hỏi cô ấy mà xem, tôi đã nói toàn bộ nguy hiểm có thể xảy ra rồi, cô ấy vẫn muốn đi đấy chứ?” Thịnh Tiểu San cuống cuồng giải thích, toàn thân nhũn ra, muốn gỡ tay Soái Lãng, nhưng tay y như thép nguội, một cô gái liễu yếu đào tơ sao gỡ nổi.
“Con mẹ nó, các ngươi thật vô sỉ, cô ấy vốn không liên qua gì cả các người lại muốn lôi kéo cô ấy vào, thứ súc sinh.” Soái Lãng rống vào mặt Thịnh Tiểu San.
“Cứu tôi với, cứu tôi với...” Thịnh Tiểu San thấy Soái Lãng sắp đánh mình tới nơi, nhắm tịt mắt lại la hét chói tai.
Chẳng mấy chốc có vài cái đầu từ cửa sau thò ra, giữa ban ngày ban mặt nam ấn nữ vào tường, nữ nhắm mắt la hét, chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện sắp xảy ra, thiếu mỗi vén váy lên làm việc tại chỗ.
Soái Lãng nhướng mắt quát: “Cút hết, nhìn cái gì mà nhìn, còn chưa cởi ra, nhìn cái gì?”
Giờ uy của Soái Lãng ở nơi này rất cao, chỉ một câu mấy cái đầu rụt lại ngay tức thì.
Soái Lãng miệng giật giật quay lại Thịnh Tiểu San: “Hét nữa đi, sao không hét?”
Thịnh Tiểu San thấy không ai giúp mình nữa, ngược lại lấy được chút can đảm, run run mắng: “Anh đừng giả vờ si tình, Lôi Hân Lôi khi đó khóc lóc tới tìm anh, anh không thèm để ý tới người ta... Giờ làm ra vẻ đau lòng à?”
Soái Lãng mặt âm trầm như nước, buông tay ra, nhắc tới chuyện này tâm trạng của Soái Lãng chùng hẳn xuống, nhất thời chẳng hứng thú tính sổ Thịnh Tiểu San nữa, túm cổ áo cô ta kéo lên: “Cút! Đừng để tôi nhìn thấy thứ lừa đảo cô nữa.”
Ai ngờ dùng lực quá mạnh, roét một cái, cổ áo xé một đoạn, tức thì nửa bên ngực Thịnh Tiểu San phơi bày ra ngoài.
Soái Lãng buông tay đẩy một cái.
Thịnh Tiểu San chạy ngay vào cửa sau, có điều cô gái này đâu phải dạng vừa, cảm giác vị trí an toàn rồi, thò đầu ra chửi: “Anh là cái thá gì, Lôi Hân Lôi chẳng qua bán thiết kế của mình thôi, cô ấy lừa dối gì anh? Còn anh thì sao, từ lúc quen biết anh chỉ muốn đưa người ta lên giường, vậy mà còn làm như mình là người bị hại, cô ấy trong mắt anh chỉ là thứ công cụ phát tiết chứ gì? Anh còn vô sỉ hơn kẻ lừa đảo, chúng tôi trả tiền cho người ta, còn anh cho được cô ấy cái gì chứ, chỉ dùng người ta phục vụ thú dục của mình? Đồ vô sỉ...”
Chưa thỏa đâu, nhưng Soái Lãng quay người lại rồi, Thịnh Tiểu San cuống lên bỏ chạy, nhất thời quên cổ áo rách, chạy qua cửa hàng làm Điền Viên, Bình Quả cùng đám khách hàng chết đứng tại chỗ, thoáng cái lẫn vào du khách nườm nượp...
Biến cố bất ngờ làm bên trong cửa hiệu im phăng phắc, may là khách ở đây luân phiên nhanh, không tạo thành ảnh hưởng lớn hơn, Điền Viên hồi tượng lại bộ dạng nữ nhân mặc váy lam rất giống người hộp đêm, tranh thủ lúc khách ít hỏi nhỏ: “Này, hình như là tiểu thư tới đòi tiền.”
Bình Quả không thèm để ý, nhắc: “Mông Bự, sau này đừng cho Nhị ca xem phim kia nữa, động cỡn giữa ban ngày, ai mà chịu được... Làm việc đi.”
......................................................
Buổi trưa, Phương Hủy Đình đợi điện thoại của Soái Lãng thì đợi được một bất ngờ, phó cục Lô thông báo cô tới văn phòng, tới nơi không ngờ nhận được mệnh lệnh điều động, lý do chi tiết không nói... khi theo lệnh tới cổng sở công an tỉnh lại bất ngờ phát hiện mấy người trong tổ công tác chống lừa đảo lần trước, Tục Bình, Hình Ái Quốc, Lý Lỵ Lam, còn có phó chính ủy Đồng Huy tới muộn, mơ hồ đoán ra khả năng có nhiệm vụ đặc thù....
Bọn họ tụ tập ở phòng trực ban, sau đó Thẩm Tử Ngang từng đại diện cho sở tỉnh xuống chỉ huy tổ chống lừa đảo từ trên xe khách lớn nhảy xuống, đón toàn bộ mọi người đi.
Thế là Phương Hủy Đình ù ù cạc cạc theo lên xe, lên xe một cái càng nhận ra tình huống bất thường, đã có hai mấy đồng nghiệp ngồi trước, mọi người bị tịch thu di động... Đến lúc này Phương Hủy mới nhớ ra có cuộc hẹn buổi trưa, khó khăn lắm mới hẹn được Soái Lãng, vậy là hỏng rồi, hậm hực đặt di động lên khay.
Xe đi rất lâu, cửa sổ bị kéo rèm che kín không biết ở chỗ nào, chỉ biết khi đi vào một cái sân thì cổng đóng lại, đó là phương thức phong tỏa phá án cố hữu, Phương Hủy Đình biết như thế trong thời gian ngắn khó mà ra được.
Cũng buổi trưa hôm đó, Soái Lãng quay về thành phố, nửa đường gọi điện cho Phương Hủy Đình, nhưng nhận được tin nhắn trả lời: "Đang họp, đừng làm phiền". Kỳ thực Soái Lãng định từ chối cuộc hẹn hôm nay, vì thế vừa vặn quay đầu xe, ăn qua loa bữa trưa, đi loanh quanh tới ba giờ, lái xe tới trước cổng công ty của Lôi Hân Lôi, đỗ xe lại suy nghĩ rất lâu.
Cứ nghĩ hai người lặng lẽ chia tay vậy là xong, giống như một giấc mộng, qua rồi... Nhưng bây giờ cô ấy dẫm phải bẫy, Soái Lãng cảm giác như chính mình đẩy Lôi Hân Lôi vào đường cùng.
Phải làm sao đây? Soái Lãng nắm chặt vô lăng, cuối cùng đạp ga xoay vô lăng đi, tìm Lôi Hân Lôi không ích gì, muốn giải quyết chuyện này chỉ có tìm thẳng người thao túng phía sau.
Lão già không chịu chết đó.