Q2 - Chương: 098 Sơn trùng thủy phục, mười năm theo đuổi. (1)
Cách nghề như cách núi, nhưng nghề nào thì cũng có nỗi khổ của riêng mình, ví như làm cảnh sát, bị nhốt trong một tòa nhà như giam lỏng, đó cũng là yêu cầu bất đắc dĩ của nghề nghiệp.
Buổi trưa ăn cơm hộp thống nhất, sau bữa cơm nghỉ ngơi, Phương Hủy Đình quan sát nơi này, đây là trung tâm kiểm tra xe gắn máy, nằm ở đường Trung Nguyên, trừ phía đối diện là đường, thì trái phải sau đều là mảnh đất rộng để dạy lái xe, chọn nơi này vì xa trung tâm thành phố.
Theo Phương Hủy Đình nghĩ, e không hoàn toàn vì nhu cầu bảo mật, đặc biệt khi nhìn thấy liên tục bốn chiếc xe của chi đội an ninh mạng càng khẳng định. Vì nơi này có đường cáp quang trung kế chuyên dụng của của ông an, là một trạm đầu mối then chốt của hệ thống Thiên Võng, ở nơi này có thể giám sát và chỉ huy mạng lưới giao thông, là nơi thiết lập trung tâm chỉ huy tốt nhất.
Phương Hủy Đình chẳng hưng phấn nổi, hẳn là gặp được đại án chưa từng có, nhưng nghĩ không ra với tư lịch của mình bất kể thế nào cũng không thể được tham gia đại án có thể huy hoàng cả sự nghiệp, rõ ràng quy cách cao hơn tổ chống lừa đảo cô vừa tham gia nhiều lắm.
3 giờ chiều tham dự cuộc họp, có tổng cộng 27 người, ngồi xoay quanh bàn tròn chia làm hai tầng.
Phương Hủy Đình ngồi cạnh mấy người quen, nhưng tất rất ăn ý không suy đoán về vụ án, chỉ nói vài câu chuyện thường nhật. Lý Lỵ Lam thi thoảng nói đùa chuyện nam nữ với Hình Ái Quốc làm Phương Hủy Đình đỏ mặt, phụ nữ tới tuổi tiền mãn kinh, đừng nói Phương Hủy Đình không dám trêu chọc, mấy đồng chí nam cũng im re, cái môi dầy của bà ta đóng mở liên tục, áp đảo mọi người. Bà ta trừ cái miệng lợi hại, còn là cao thủ sổ sách. Đem so tới những người khác, Phương Hủy Đình thấy mình trẻ nhất, kinh nghiệm cạn nhất.
Lúc này cô nhớ tới Mộc Đường Duy, hay dở gì có một người thua kém mình mọi mặt cho người ta ít an ủi, hỏi Tục Binh: “Đội trưởng Tục, Tiểu Mộc khỏe không?”
“Không khỏe, đang theo pháp y học tập mà, chàng trai đó khá lắm, sẽ qua thôi.”
“Sao cậu ấy không tới?”
“Ài, cô hỏi khó tôi rồi, tôi còn chẳng biết vì sao mình ở đây mà.”
Xem ra Tục Binh cũng giống Phương Hủy Đình, bị triệu tập bất ngờ, chẳng biết gì cả, hắn quay sang trái: “Chính ủy Đồng, nhiều đơn vị phối hợp thế này, coi bộ sự cố không nhỏ đâu, nhưng đâu có nghe thấy có đại án gì?”
“Không nghe thấy không có nghĩa là không có, anh cấp bậc gì mà đòi biết hết.” Hình Ái Quốc trêu.
“Lão Hình, à không, chủ nhiệm Hình, anh từ khi lên phó khoa cao hơn tôi nửa cấp có vẻ vênh vào lắm đấy nhé, nếu anh thêm nửa cấp nữa chắc tôi cởi cảnh phục về nhà luôn.” Tục Binh đùa lại.
“Ha ha, nhìn hai cậu là biết nội bộ không đoàn kết, bảo sao vụ án lừa đảo qua điện thoại tới giờ vẫn chẳng có tiến triển. Tục Binh này, giăng lưới triển khai lâu vậy rồi mà chưa có tung tích về Lương Căn Bang sao?” Phó chính ủy Đồng mắng một câu rồi hỏi.
“Chưa, tôi đang hoang mang đây, bận tối mắt, án cũ còn chưa kết đã mở vụ án mới, đến bao giờ mới xong đây.” Tục Binh than thở.
Phó chính ủy Đồng vỗ vai: “Yên tâm, lần này có niềm vui bất ngờ, hình như là có liên quan tới vụ án lừa đảo qua điện thoại, mấy vụ án gộp lại phá cùng lúc.”
“A, thế thì đỡ rồi, tốt nhất là nhanh chút, nếu không lại mấy tuần không về nhà, vợ lại không cho vào nhà nữa.” Hình Ái Quốc lảm nhảm.
Mọi người bật cười, ai ngờ nói tới chuyện này làm Lý Lỵ Lam hăng lên, kéo Hình Ái Quốc sang bên, cướp chỗ ngồi cạnh Tục Binh: “Tiểu Tục, lần trước hình như tôi nghe ai đó nói cậu chưa lập gia đình hả? Là ly dị rồi hay sao?”
“Hả, cái này có liên quan tới vụ án sao?” Tục Binh cao lớn nhưng sợ phụ nữ trung niên lắm, lảng đi.
“Nói gì thế hả, không thể chỉ biết nghĩ tới vụ án... Để chị Lý giới thiệu cho cậu một cô nhé? Năm nay cậu ba mấy rồi?.... Ba sáu à? Chà, quá hợp, tôi có người chị em cũng ba sáu, cũng ly hôn rồi, nuôi một đứa con bảy tuổi...”
“Mặt cậu dài ra là sao, tuổi này rồi còn định tìm hoàng hoa khuê nữ à? Nhìn lại bản thân đi, còn hung tợn hơn phạm nhân trốn trại, chỉ có người làm cảnh sát còn miễn cưỡng chấp nhận được, người chị em tôi làm công tác ở trại giam nên lỡ dở chuyện gia đình...”
“À đúng, cô ấy là quản giáo, nói không chừng thích bộ dạng như phạm nhân trốn trại của cậu. Ôi hai người mà thành một đôi thì tốt biết bao, một cảnh sát hình sự bắt phạm nhân, một thì cảnh sát trại giam phụ trách trông coi, cả nhà tạo thành hệ thống tư pháp hoàn chỉnh... Gặp mặt nhé, được hay không cũng phải gặp mặt đã, nói không chừng lại vừa mắt nhau... “
Lý Lỵ Lam nhiệt tình vô kể làm Tục Binh từ chối cũng chẳng được, đồng ý lại không dám, mấy đồng nghiệp cười trộm không giúp, khiến Tục Binh rốt cuộc không nhịn nổi mà đồng ý.
Phương Hủy Đình càng không dám ho he nửa câu, hơi rụt vai lại, để bà cô đó chú ý tới mình thì thảm, còn lẩm nhẩm, đừng bao giờ để Lý Lỵ Lam gặp phải mẹ mình, nếu không một ngày họ bắt mình đi xem mắt ba lần mất.
Đúng lúc này Thẩm Tử Ngang dẫn mấy nhân viên kỹ thuật đi vào, mọi đề tài phải dừng lại.
“Mọi người vất vả rồi, trước tiên tôi xin lỗi vì triệu tập mọi người gấp gáp như thế ảnh hưởng tới cuộc sống và công việc... tổ chuyên án đã thông báo về gia đình mọi người, bây giờ phân phối cho mỗi người một chiếc di động, trừ công vụ không thể liên hệ với bên ngoài, nếu có tình huống đặc thù xảy ra, tổ sẽ nghiên cứu rồi quyết định sau...được rồi, còn có đồng nghiệp ngoại tỉnh và trên bộ đang tới, tranh thủ thời gian này, tôi giới thiệu sơ qua tình hình cho mọi người.”
Nói qua loa vài câu mở màn, Thẩm Tử Ngang chỉ huy phát tài liệu và di động, ngồi xuống chủ tọa kết nói máy vi tính và máy chiếu.
Mặc dù nhiều cảnh sát ở đây trong lòng không ưa vị cảnh đốc mới thăng cấp này, nhưng bề ngoài không nhìn ra được, đây là chuyện do hoàn cảnh khoa học kỹ thuật phát triển mạnh tạo ra một nhóm nhân tài loại hình phức hợp.
Nhất là trong lĩnh vực kỹ thuật, có vài người mới ngoài 30 đã đeo hàm cảnh đốc, đó là tầm cao mà cảnh sát cơ sở cả đời ngước nhìn.
Hơn nữa anh chàng họ Thẩm này xuất thân không thấp, có chỗ dựa, có trình độ, lại gặp đúng thời thế, không khó dự đoán tương lai sẽ còn tiến xa.