← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 099 Sơn trùng thủy phục, mười năm theo đuổi. (2)

Có điều thấy Thẩm Tử Ngang đi vào, đám Tục Binh, Lão Phạm, chính ủy Đồng và Lý Lỵ Lam lại đồng loạt nhìn sang Phương Hủy Đình. Vì nghe nói Thẩm Tử Ngang nhiều lần mời cô bé hoa khôi cảnh sát này, kết quả thế nào chắc khỏi cần đoán, bằng vào đà phát triển của Thẩm Tử Ngang, cưới con gái nhà quan lớn hoặc cự phú cũng không thành vấn đề.

Có điều ánh mắt này khiến Phương Hủy Đình không thoải mái, tin đồn là có thật, Thẩm Tử Ngang vài lần mời cô ăn cơm, càng không ngờ hắn là nhân vật thủ cựu, lại còn nhờ cả người làm mai tới nhà cô, nói chuyện mai mối đàng hoàng.

Khiến Phương Hủy Đình đứng ngồi không yên hơn nữa là cha mẹ cô không phản đối, luân phiên khuyên cô, bỏ qua cơ hội này không gặp được ai tốt hơn đâu...

Phương Hủy Đình cứ phải ậm ừ cho qua, thực sự chẳng có tí cảm giác nào. Vị Thẩm cảnh đốc này xuất thân nhà quan chức, nói ra cũng coi như là hậu duệ cách mạng, không chỉ tài hoa xuất chúng, đạo đức cũng xuất chúng, chẳng giống đám quan nhị đại ngông nghênh hống hách, còn khiêm tốn hơn cả người bình thường, tiếng tăm càng tốt.

Thế nhưng càng không bới móc được gì thì Phương Hủy Đình càng bới móc, đi ăn cơm với hắn rồi, từ khăn ăn trải thế nào, tay cầm dao dĩa thế nào, uống rượu ra sao hắn đều "nhiệt tình chỉ bảo". Cả bữa ăn Phương Hủy Đình cứ phải nói khẽ cười duyên, khó chịu vô cùng....

Giống như bây giờ, Phương Hủy Đình thiếu tự nhiên, sợ gặp phải ánh mắt nóng bỏng của hắn, thầm nghĩ mình bỗng dưng được tham gia tổ chuyên án cấp bậc cao thế này có khi nhờ vị này "ban" cho rồi.

“... Hôm nay chúng ta sẽ tiếp xúc với một loạt vụ án lừa đảo khó tin, khả năng một số sẽ vượt qua giới hạn tiếp nhận của mọi người, tôi mong mọi người có đầu tóc thoải mái tư tưởng mở tiếp nhận.” Thẩm Tử Ngang bắt đầu, bộ cảnh phục nghiêm trang che bớt hình tượng búng ra sữa của hắn, cảnh hàm dập dờn áp chế ánh mắt coi thường của người khác, hắn phân rất rõ công tư, không nhìn Phương Hủy Đình một cái, hoàn toàn tập trung vào màn hình.

“ Trước đó tôi nhấn mạnh một câu, bất kể là khi phá án hay là sau khi kết án, vụ án này bảo mật cấp 3, kỳ hạn 20 năm... Trước tiên là từ 15 năm trước, tức là bắt đầu từ tổ chức liên minh hỗ trợ người tàn tật... Đây là một tổ chức phi pháp, có thể nghĩ ra thủ pháp lừa đảo như vậy vào thời đó là thiên tài.”

“Khi đó công cụ thông tin không phát triển như hiện này, nghi phạm Ngô Thanh Trì thông qua danh nghĩa hội liên hiệp tàn tật Trung Hoa, dùng 4 tháng, quyên góp được 940 vạn đồng từ nhiều nơi. Nơi xảy ra vụ án là Vũ Hán. Đó là vụ án lừa đảo lớn nhất đương thời, không chỉ vì thủ pháp độc đáo, mà còn vì hình phạt cũng gây ra tranh cãi pháp luật.”

“Nghi phạm bị bắt là nhờ bị tố cáo, chúng ta không lấy được chứng cứ xác thực ông ta trực tiếp lập kế hoạch và chỉ huy, thêm vào sau khi người này sa lưới không tìm được tiền, cho nên sau 3 năm điều tra đành phán 15 năm tù kết thúc một cách qua loa.”

“Nói một câu không dễ nghe, dưới tình huống chứng cứ không đủ, nghi phạm không nhận tội mà phán tội là miễn cưỡng, cá nhân tôi cho rằng, tuy có vượt phạm trù tư pháp, song ông ta không oan. Theo như tình huống sau đó phán đoán, hẳn là nội bộ của bọn chúng có mâu thuẫn...”

Theo như trong tài liệu được phát, cái tổ chức liên minh đó có kết cấu giống đa cấp hiện giờ, là kiểu thị trường một truyền mười, mười truyền trăm, thông qua các điểm công tác từng nơi, từng cấp từng cấp phát triển xuống dưới thành kết cấu kim tự tháp khổng lồ. Lợi dụng lòng tốt của người thường, từ món tiền nhỏ năm mười đồng cá nhân, tới vài trăm hàng nghìn của đơn vị, người bị hại trải khắp mười tỉnh hơn ba mươi vùng, ở thời đại đó có thể nói là thiên tài.

Thẩm Tử Ngang đưa tài liệu lên máy chiếu: “ Mọi người chú ý, vụ án này bốn năm sau Hồi Hột, dù bây giờ nhắc tới thì cảnh sát chúng ta vẫn bị coi là trò cười.”

Xem qua đại khái tình huống Hình Ái Quốc thở dài, phó chính ủy Đồng biết tình huống rồi chỉ hơi lắc đầu, vì đó là vụ án làm cảnh sát hổ thẹn.

“Năm 200X, có một thương nhân Hong Kong tên Trịnh Đạc, tự xưng là chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư tập đoàn quốc tế Kim Ưng, muốn mang tới trung tâm thương mại Quốc Tế Kim Ưng cao nhất tây bắc, diện tích kiến trúc 65 vạn mét vuông, đầu tư 5.3 tỷ đồng, hai năm xây xong.”

“Dự án quy mô lớn này lập tức được chính phủ Hồi Hột coi trọng, vì đảm bảo tiến độ công trình, áp dụng một loạt hành động giải tỏa ở đương địa, bao gồm phá cả tòa nhà cục công an mới xây xong 4 năm, ngoài ra còn có tòa nhà chính phủ, bệnh viện nhân dân, ba tòa KTX của cục công an, mục đích duy nhất là dọn ra mảnh đất cho tòa kiến trúc này.”

“Mặc dù có được ưu đãi chính sách khó tin, công ty Kim Ưng thực lực hùng hậu lại không hề có đầu tư, nơi đó chẳng mấy chốc thành đống hỗn loạn, thậm chí còn có huy động vốn phi pháp khiến xã hội chất vấn. Khi cảnh sát chú ý thì một vụ lừa đảo khiến người ta há hốc mồm trồi lên mặt nước.”

“Nghi phạm Trịnh Đạc có tổng cộng 6 cái tên, Vương Tề Ngưu, Vương Á Vĩ, Vương Thế Vĩ, Thư Bình, Vương Vĩ, mỗi cái tên đều có mấy công ty, trong 6 cái tên thì bốn cái trình độ đại học lớp 5... Cty Quốc Tế Kim Ưng ở Hong Kong chỉ đăng ký có 1 vạn... Nói cách khác nghi phạm tốt nghiệp tiểu học này có 6 thân phận, thông qua con đường hợp pháp cưới 4 vợ, sinh ra 5 đứa con, đều có khai sinh hợp pháp. Chuyện đập bỏ cục công an chẳng liên quan tới hắn, dù sao đó là việc làm của chính phủ... “

“Cuối cùng khi bị chúng ta bắt được, hắn cũng giống Ngô Thanh Trì, không xu dính túi... Đây là thư hắn để lại trong tù, hiện giờ vẫn trong trại giam Thạch Hà.”

Đúng là hoang đường tới không tin nổi, nhìn bức thư viết xiêu vẹo trên màn hình, hiện ra dòng thơ, “Xông pha giang hồ hảo hán say, rải bầu máu nóng không rơi lệ, tìm kiếm tri kỷ cùng nâng chén, sống phải tận hoan chết như ngủ”.

Thơ chẳng ra sao, nhưng thực sự là hào khí ngút trời toát ra từng câu chữ, từ xưa tới nay thực ra giang hồ chưa bao giờ biến mất, nhân sinh quan của người giang hồ tiêu diêu tự tại, coi thường pháp luật, coi trọng nghĩa khí, luôn có thị trường.

“Lại ba năm nữa có một vụ án xảy ra ở Ninh Hạ, có một thương nhân Hong Kong lấy 3.6 tỷ đầu tư làm mồi nhử. Sau đó lừa chính phủ phá nhà khách Ninh Hạ, lừa quyền sử dụng đất, sau đó ủy thác cơ cấu trung gian, vay của ngân hàng cùng nhiều công ty, đổi thành USD trên chợ đen, chuyển một vòng đi vào tài khoản nghiệm tra ở Ninh Hạ... Thực ra Lý Cường là kẻ nghèo rớt, trước đó là công nhân thất nghiệp của nhà máy dệt.”

“Hoang đường!” Lý Lỵ Lam không nhịn được lẩm bẩm.