← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 101 Chuyện trong dự liệu, hành động bất ngờ. (1)

16 giờ, tiểu khu Phượng Hoàng Đài, cùng lúc cuộc họp cấp độ bảo mật cực cao kia diễn ra, Soái Lãng đợi ở ngoài tòa nhà A126 một lúc liền có người đi ra, y nhân lúc cửa mở bước vào.

Đây là tiểu thu trung cao cấp, nếu không phải chiếc Audi thể hiện thân phận người ta còn chẳng cho vào. Mục tiêu của Soái Lãng là tầng cao nhất số 12, mỗi khi lên một tầng, nhìn giá giày hai hộ ở đối diện nhau cùng cửa chống trộm cao cấp, bỗng nhiên cảm thán, toàn bộ gia sản của y chưa chắc mua được ăn hộ ở đây. Mặc dù đã coi người này là kẻ lừa đảo, nhưng là loại lừa đảo có thành tựu, cuộc sống tốt hơn đại đa số mọi người.

Y không đi thang máy, đi cầu thang bộ, bước chân không do dự, cũng chẳng có kích động hay tức giận, bình tĩnh tới trước cửa phòng 1201, gõ cửa mới phát hiện là khép hờ, bất giác đẩy cửa đi vào, nhưng vừa vào một cái Soái Lãng có cảm giác như rơi xuống hố, giống như cánh cửa này vì mình mà mở, đối phương đã phán đoán chắc chắn mình sẽ tới.

Chưa gặp đã thua một nước rồi.

Có điều đã vào thì cũng vào rồi, bước qua cửa, Soái Lãng mỉm cười, nụ cười đúng dự liệu.

Ban công sáng tỏ, ghế thấp bằng mây, ánh nắng buổi chiều không chiếu được tới đó, trước mặt Cố Thanh Trì vẫn có ba thứ, bàn trà trúc, ấm tử sa, chén sứ, chỉ có điều hình tượng đã đổi hẳn. Tóc đen nhiều trắng ít, áo vải thô cùng với hoàn cảnh này ít nhiều không phù hợp, đã thế lại còn vắt chân chữ ngũ, đâu còn vẻ tiên phong đạo cốt, có chút ngạo nghễ đắc ý.

Cố Thanh Trì không lên tiếng, cười làm động tác mời, Soái Lãng như đi vào nhà mình, ngồi xuống đối diện ông ta, ông ta như chiêu đãi bạn cũ, không cần nhiều lời, thong thả rửa trà, rửa chén, pha một ấm đặc... Soái Lãng chú ý trà không phải loại đỏ sẫm mà là hoàng kim, nhìn kỹ còn mơ hồ thấy màu xanh, khiến cả chén trà cũng đẹp.

Soái Lãng thấy ông ta định nói, chặn họng: “Đừng có mở mồm khoe thứ trà này quý giá thế nào, lịch sử ra sao, tôi mù trà.”

“Ài, con người cậu cái gì cũng tốt, chỉ có chút bất học vô thuật, ừ thế cũng đành, lại còn nói ra, như thể hay ho lắm...” Cố Thanh Trì cười hiền hòa không khác gì trước: “ Đúng rồi, tôi định nói với cậu đây là trà gì, nói chính xác không phải là trà, đây là phần cuống bỏ đi sau khi sao trà Thiết Quan Âm, có công hiệu giảm đường huyết, tỉnh táo sáng mắt, tác dụng làm thuốc còn cao hơn lá trà... Có điều không ai coi trọng cái thứ mười đồng một cân này.”

Nếm một ngụm, trước là thơm, sau là ngọt... À phải gọi là dư vị ngọt, Soái Lãng thấy thứ này còn ngon hơn lá trà, vừa đặt chén xuống liền được rót thêm chén nữa, chép miệng: “Chắc là bác lại định liên hệ thứ trà này với đạo lý vớ vẩn nào đó chứ gì?”

“Đạo cũng có nhiều loại, lấy văn chứng đạo, lấy võ chứng đạo, rượu có đạo rượu, trà có đạo trà... Con đường chứng minh đạo lý nhiều lắm, nhưng nếu chỉ lấy miệng mà nói thì vô nghĩa, mà tôi chẳng cần nói, cậu nói rồi còn gì?” Cố Thanh Trì liếc Soái Lãng một cái, có vài phần đắc ý.

“Tiếp đi, tiếp đi, tôi xem bác định lừa gạt thế nào, hôm nay tôi tới đây là để thử xem sao, nếu bác thực sự làm tôi tâm phục khẩu phục, tôi chỉ một thân một mình chẳng ngại để bác lợi dụng.” Soái Lãng giở thái độ vô lại cổ vũ.

Cố Thanh Trì càng cười, nụ cười không giả, giống như ông già vẫn chưa hết tính trẻ con, căn bản không để ý tới thái độ của Soái Lãng: “Không phải tôi lừa gạt cậu, trong lòng cậu tự có kết luận rồi, nếu không cậu chẳng vào... Dù cậu không vào, tôi cũng không có hành động gì, cậu luôn bị tư tưởng của cậu chi phối, tác dụng của tôi gần như bằng không.”

“Có điều lần này bên bác quá hèn hạ rồi, nhất định kéo một cô gái không biết gì vào, khiến tôi không chịu nổi phải bước ra chứ gì? Bác có chắc làm thế sẽ khiến bác được toại nguyện không?” Không to tiếng, không quát tháo, giọng Soái Lãng chỉ lạnh đi vài phần, rất bất thiện.

Cố Thanh Trì chế giễu: “ Cậu đừng đặt bản thân cao thượng như thế, cậu đi vào đúng là có nhân tố cô gái kia, nhưng không nhiều, cậu không phải người vì tình mà vướng bận, vì ái mà hiến thân.”

“Ở thời đại tinh thần mới có đấu sĩ tinh thần, thời đại vật chất chỉ có nô lệ vật chất, bản chất con người là phục vụ tính chất xã hội... Nói cách khác, tính chất xã hội của cậu là ích kỷ, trong lòng cậu nghĩ tới bản thân hơn là cô gái đó.”

Bị lão già khiêu khích, Soái Lãng không tức giận mỉa mai lại: “Á à, vậy thì bác nói xem cuối cùng thứ gì thúc đẩy tôi vào đây, chắc một ông già có sức hấp dẫn hơn mỹ nữ.”

Cố Thanh Trì nhìn thẳng Soái Lãng một cái, cười ha hả: “ Cậu đang che giấu, vừa rồi tôi đã nói, đó là sự ích kỷ, cậu nghĩ tới mình là chính... Nguyên nhân trực tiếp à, tôi nghĩ cậu nhất định đã phát hiện gốc gác của người xung quanh tôi, thấy họ căn bản không uy hiếp nổi cậu, nếu không cậu chẳng dám ra tay ác độc ở khu phong cảnh.”

Chuyện này chẳng có gì bất ngờ, lão già đoán ra mình làm cũng đâu có gì lạ, ông ta tinh như quỷ, song ông ta nhìn thấu tâm lý của mình thì Soái Lãng thầm thất kinh cùng bội phục, đã không giấu được thì nói thẳng luôn.

“Xem ra bác nhìn thấu tôi rồi, đúng, tôi tra được rồi, Khấu Trọng, đó là tên bán cá, trước kia làm ở chợ nông sản ngoại ô, Hoàng Hiểu bán cá cùng hắn, phất lên được hai ba năm thôi... Ngô Ẩm Hữu trước nay luôn là thầy âm dương cũng có danh tiếng, cha hắn ta là Ngô Thanh Trì.... Phùng Sơn Hùng chỉ là tên thất nghiệp làm đủ thứ nghề, vì mua dâm mà bị đồn công an Vương Trang xử lý...”

“Còn cả tên Ngô Kỷ Cương kia nữa, là cháu Ngô Ẩm Hữu, vốn kiếm ăn ở thị trường tiểu thương phẩm, sau mở công ty dụng cụ tẩy rửa vệ sinh, cũng chỉ là chuyện hai ba năm trước...”

“Bác khá đấy, ra một cái là kéo đám đồ tử đồ tôn phát tài cùng.”

Chuyện này nhờ đồn trưởng Bạch tra ra, tốn khá nhiều công sức tiền bạc.

Cố Thanh Trì cười khà khà: “Cậu quá khen, mà chỉ thế thôi sao?”

“Bác còn định che giấu sao, từ nhỏ tôi đã có một loại trực giác, phàm là người có ý đồ xấu với tôi, tôi luôn có chút trực giác... Khá là chuẩn đấy.”

“Ồ, cậu nhận ra gì rồi?”

“Người một tay ở công ty thủy sản Khấu Trọng.” Soái Lãng đột nhiên nhắc tới một nhân vật không liên quan gì cả.

Mí mắt Cố Tanh Trì hơi giật một cái.