Q2 - Chương: 102 Chuyện trong dự liệu, hành động bất ngờ. (2)
“Đừng ngạc nhiên, người đó nhìn bề ngoài rất bình thường, ánh mắt ông ta khiến tôi rùng mình, ánh mắt này giống đám ác đồ trên tàu hỏa tôi từng gặp.... Thế nên tôi chú ý tới ông ta, tra một cái là ra, người này là thành phần vào tù ra tội, họ Điền tên Nhị Hổ, vì vụ án lừa đảo ở thập niên 90 bị phán 4 năm 6 tháng tù...”
“Lúc tra vụ án tôi thấy quen quen, sau nhớ ra vì cha tôi thích sưu tầm loại vụ án này nên tôi cũng từng xem, đó là vụ án vô cùng nổi tiếng. Ai dám tưởng tượng một đám người lấy danh nghĩa hội từ thiện, trải người lập trạm công tác khắp nơi, gửi quyên góp qua thư, vậy mà lừa được gần 1000 vạn. Vụ án này tới giờ chưa giải mật, nhưng tôi biết nghi phạm họ Ngô, không phải là bác chứ?” Soái Lãng nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì, ai ngờ lão thần côn tình cờ gặp ở công viên có lai lịch lớn như vậy.
“Ha ha ha, cậu biết là tôi mà.” Cố Thanh Trì trực tiếp thừa nhận, không ngạc nhiên, chỉ có chút sa sút.
“Giới lừa đảo có một câu gọi là, dù lừa cả thiên hạ nhưng ngàn vạn lần đừng lừa bản thân... Tôi phạm vào sai lầm này, biết rõ quả cầu tuyết lăn tới mức độ nhất định phải dừng tay, nếu không hậu họa vô cùng, nhưng lại không dừng tay. Rõ ràng biết thế cục vượt tầm kiểm soát còn mang tâm lý cầu may.”
“Người bơi giỏi ắt chết đuổi, tôi am hiểu lừa đảo thì bị lừa... Thôi không nói chuyện này nữa, mười mấy năm rồi, nói chuyện của cậu đi, giờ cậu đã biết toàn bộ, chúng tôi chỉ là một đám lừa đảo thôi, không phải ác đồ gì cả, nên không có nguy hiểm, ít nhất tôi không ác bằng cậu, dám đập phá cửa hiệu, dám phóng hỏa.”
“Ồ, không phải phóng hỏa, mà là thiên hỏa, báo ứng của các người đấy.” Soái Lãng nói thản nhiên như không, chứ còn gì, một tên lưu manh chơi một đám lừa đảo thì cần gì phải áy náy.
“Nếu trên đời này thực sự có báo ứng thì làm gì có ai làm chuyện xấu, nào lấy trà thay rượu, cạn chén.” Cố Thanh Trì sảng khoái nói.
Soái Lãng cũng không từ chối, nâng chén cụng với lão già.
Rất hài hòa, cứ như là đám anh em tụ tập tán gẫu, nói chuyện rất hợp ý, có một câu Soái Lãng không nói, sau khi tìm lại vụ án mà cha sưu tầm xem thật kỹ, không chỉ cảm thán thủ đoạn tinh diệu còn có vài phần đồng tình...
Vì sao? Theo cha y nói, người cầm đầu cuối cùng không có một xu, bị cưỡng ép phán tội, oan hơn Thị Kinh.... Có điều giờ nhìn lão gia ngồi tù mười mấy năm còn thoáng đạt như thế, có vài phần bội phục.
“Được rồi, bây giờ tôi giảng giải chi tiết cho cậu.” Cố Thanh Trì đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Soái Lãng.
Soái Lãng ngăn cản: “Khoan, tôi còn chưa đồng ý mà.”
“Sớm muộn gì cậu chẳng đồng ý.”
“Này bác, bác quá coi thường định lực của tôi rồi đấy, hai chén trà thôi đã dụ được tôi à? Hôm nay tôi tới đây để nói cho rõ ràng... Chúng ta đường ai nấy đi, không phải người cùng đường, dù bác có để Lôi Hân Lôi ôm bom, tôi cũng không ý kiến.”
“Ài, cậu nói lời trái lương tâm rồi.” Cố Thanh Trì khẽ đặt chén trà xuống lắc đầu: “ Tiểu Soái, cậu muốn vòng vèo, không sao, ông già này rảnh rỗi chỉ còn lại mỗi thời gian thôi, trước đó bỏ ra 100 vạn không khiến cậu động lòng, là vì nguy hiểm không rõ ở phía trước, cậu không nhảy vào, giờ không có mối lo đó nữa.”
“Tôi không phủ nhận cậu có vài phần tình cảm với cô gái kia, nhưng kể cả không có cô ấy, cậu cũng sẽ thông qua con đường nào đó để tìm hiểu vụ bán đấu giá thôi. Động lực của cậu ấy à, đó là sự tò mò... Một chuyện không có nguy hiểm, lại vì thương xót cô gái kia, dưới sự thúc đẩy của tò mò, nên tôi đoán cậu sẽ tới... Cậu thế nào chẳng tìm hiểu, sau đó có cơ hội thì thuận tay dắt dê, đó là chuyện cậu thường làm mà.”
“Bác hiểu tôi hơn cả tôi...” Soái Lãng ngồi mất nửa tiếng suy nghĩ tại sao mình lại làm thế thì lão già đã phân tích rành rọt rồi, hình như cũng đúng lắm, cảm thán một tiếng rồi hỏi: “Lần này bác định lừa ai?”
“Lừa bản thân.”
“Hả?”
“Đúng thế đấy, cậu đã đoán ra rồi, mấy thứ kia là của tôi, tôi chuẩn bị cho cậu 550 vạn cho cậu đi phung phí, mua lại toàn bộ thứ của tôi... Thế nào? Cơ hội đóng vai đại gia tiêu tiền như nước nghìn năm khó gặp, nói không chừng cậu khiến vô số quý phụ khuê nữ chú ý đấy, có khi lại thành một giai thoại ấy chứ.” Cố Thanh Trì tựa như đùa.
Soái Lãng tính toán đủ kiểu rồi nhưng không ngờ rằng lão già lại bảo mình đi tiêu tiền, lấy tiền của bản thân mua đồ của bản thân lại phải trả tiền thuê đấu giá, lão già làm ăn lỗ vốn là vì cái gì? Ông ta không giống bị điên. Y nheo mắt lại: “Bác đùa tôi đấy à?”
“Không tin thì cậu thử xem, ngày mai trước khi đấu giá, tiền sẽ gửi cho cậu.”
“Bác chơi cái trò gì thế?”
“Thế nên đã bảo người trẻ tuổi phải học hành cho tử tế... Tôi dạy cậu một cách làm giàu nhé, ví như tôi có một món đồ cổ không đáng một xu, nhưng rất nhiều chuyên gia học giả nói nó đáng tiền, rồi đem đấu giá... Í, đúng là bán được 100 vạn rồi.”
“Qua một thời gian có người đem ra đấu giá, í, lên 200 vạn rồi... Sau một thời gian lên tới 280 vạn, đổi chủ rồi... bán đi bán lại như thế, người ta sẽ nghĩ, à đó là báu vật giá thị trường đã lên tới 500 vạn, thế nào cũng sẽ lên tiếp đây...”
Cố Thanh Trì hỏi lại: “ Cậu nói thế là sao?”
“Tay trái bán tay phải mua.” Soái Lãng hiểu ra: “ Bác cứ tự mua đi bán lại như thế làm giá đẩy lên, tới một lúc nhất định, thế nào cũng có kẻ đầu óc bị làm lú lẫn dám bỏ ra 500 vạn mua về sưu tầm, đúng không? Giống bọn bán nhà bây giờ, giá nhà toàn là giá ảo, chúng tự mua qua bán lại với nhau... Người bàng quan ai không nhịn nổi móc tiền ra là lọt hố.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Cố Thanh Trì vỗ tay vui vẻ: “Vừa rồi tôi nói bản chất tự nhiên của con người chính là phục vụ bản chất xã hội, lấy cậu ra mà nói nhé, thứ giá 10 đồng, cậu bán với giá 80 đồng, cậu bẫy ít người sao? Cả tiền của thôn dân Ngũ Long cũng bị cậu chơi một vố, nghĩ đi nghĩ lại thì cậu chẳng phải thứ tử tế gì đúng không?”
“Thì tôi cũng luôn nói mình chẳng tử tế gì mà.” Soái Lãng cười ha hả, chẳng biện giải cho hành vi của mình, cả chuyện làm với thôn Ngũ Long, y cũng không hề áy náy, song chuyện kia thì chẳng tỏ thái độ.