← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 103 Chuyện trong dự liệu, hành động bất ngờ. (3)

Cố Thanh Trì thấy Soái Lãng vờ vịt làm bộ thưởng trà, mỉm cười hỏi: “Vẫn không tin tôi à?”

Soái Lãng thổi phù phù chén trà chẳng còn hơi nóng: “Bác đã tự nhận là kẻ lừa đảo rồi còn muốn tôi tin, không phải hơi quá coi tôi là thằng ngốc à?”

Cố Thanh Trì đan tay vào nhau, dựa vào lưng ghế: “Được, vậy cậu có nghi vấn gì cứ hỏi, tôi sẽ thỏa mãn tò mò của cậu.”

“Được.” Soái Lãng vỗ bàn trúc: “ Câu hỏi đầu tiên, vì sao bác nhất định cứ phải tìm tôi? Làm chuyện này quá dễ, ai làm chẳng được.”

“Đừng quên tiền của nhà cái nằm cả trong tay cậu, có chút sai sót gì là cầm bánh bao thịt ném chó, có đi không về. Cậu tuy lừa gạt bịp bợm, nhưng chữ tín lẫn nghĩa khí đều có, ngay cả tiền tặng mà cậu cũng không lấy, nói gì ăn bẩn tiền của tôi.”

“Còn nữa, cạnh tranh phải nắm tốt thời cơ, không để người khác mua mất, càng không thể để người ta nhìn ra đóng giả. Nói luôn là người như Lôi Hân Lôi dù cho tiền tôi, tôi cũng không dám dùng.... Cậu thì khác, cậu vừa có năng lực lại đáng tin.” Cố Thanh Trì liệt kê đống lý do hợp lý, nhìn ra Soái Lãng dao động, đặc biệt là khen y nghĩa khí chữ tín, làm y rất thoải mái.

“Câu thứ 2, đồ của bác là thật hay giả?” Soái Lãng hỏi ra một câu rất quan tâm.

“Thật hay giả có làm sao, dù thế nào là của chúng ta, chúng ta bỏ tiền ra mua đồ của mình, tôi thích đốt tiền đấy, ai quản được, đúng không? Tôi lừa người khác thì cậu không vui, tôi lừa bản thân, chắc cậu thích rồi chứ? Không sao hết, cậu cứ thoải mái mà hại tôi, để tôi trả tiền thuê càng nhiều càng tốt.” Cố Thanh Trì khéo léo né tranh câu hỏi.

Có điều Soái Lãng đoán, chắc là có thật có giả, không phải hoàn toàn là giả: “ Không hỏi nữa, hỏi bác cũng không nói... Vậy câu khác, có những thứ lần đầu lộ diện, tức là không rõ giá cả tới mức nào, bác trả tôi 100 vạn tiền thuê, khác gì cái bánh trên trời rơi xuống, làm gì ngon lành như vậy.”

“Giá lần trước nói là giá sau khi đạt được doanh lợi, nếu cậu nhập bọn, vậy phải đợi một thời gian mới thấy lợi nhuận... Nhưng nhìn cậu như thế tôi thấy chúng ta khó đi cùng nhau, vậy giải quyết một lần cho xong, có điều tôi cũng chuẩn bị cho cậu tiền.” Cố Thanh Trì tuyên bố thẳng thừng.

“Ái dà, bác cho tiền tôi còn chẳng làm, giờ không trả tiền muốn tôi làm miễn phí à? Sao mà bác tính hay thế?” Soái Lãng bĩu môi.

“Người trẻ tuổi, tuy không có tiền, nhưng có thù lao khác.” Cố Thanh Trì lấy từ dưới bàn ra một bản hợp đồng, đó là hợp đồng thuê hai cửa hiệu ở khu phong cảnh: “Cho cậu, tiền thuê hàng năm là 27 vạn, còn 10 tháng nữa, cậu đang thiếu cửa hiệu, thế nào?”

“Bằng vào cái này à, bác không đưa tôi, bác cũng chẳng kinh doanh nổi đâu.” Soái Lãng khinh thường, thị trường thủ công mỹ nghệ ở khu phong cảnh do y định đoạt, thứ này trong tay đối phương là củ khoai nóng, chả vội.

“Tiểu Soái, lần đấu giá đầu tiên thuần túy là đẩy giá, sau này có kiếm được hay không còn chưa biết, cậu chỉ là người làm giá mà thôi... Đương nhiên nếu cậu gia nhập lại là chuyện khác... Nói không chừng tôi giao toàn bộ tài sản cho cậu quản lý, đừng coi thường ông già này ngồi tù mười mấy năm, người ngoài có xông pha mấy chục năm không kiếm nổi đâu... “ Cố Thanh Trì đưa cành ô liu ra thăm dò, ông ta không ngại Soái Lãng làm giá, ông ta cố tình ép giá là sợ giá cao khiến thằng nhóc này chạy mất, khó lắm mới khiến y buông lỏng phòng bị: “Xem ra trong lòng cậu có tính toán, nói đi, cho tôi biết giá trong lòng cậu.”

“Giá của tôi không cao, bằng số tiền hàng bị bên công thương tịch thu thôi.”

Soái Lãng đưa ra câu trả lời hết sức bất ngờ: “ Nói cho bác biết, khi bước qua cửa tôi định trở mặt chơi với đám người các bác một trận kìa, tôi chẳng sợ, tôi đang muốn cho Ngô Kỷ Cương vào tù tám mười năm, sau đó tôi sẽ xử tới tên bán cá Khấu Trọng. Hắn dám mở miệng nói xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé thì đừng trách tôi cho hắn về làm tên bán cá như trước... Có điều thôi đi, hòa khí sinh tài, bác có một nhóm người, tôi cũng có một nhóm, cứ đấu tiếp cũng chẳng làm gì, vậy mỗi người lùi một bước.”

“Tôi hiểu, cửa hiệu thêm vào bồi thường tổn thất hàng hóa, biến can qua thành bạch ngọc, được chứ?” Cố Thanh Trì đưa tay ra muốn bắt tay.

“Không cần, tôi nói rồi, chúng ta không phải người cùng đường, có điều tôi cũng không muốn chuốc thêm kẻ thù.” Soái Lãng không bắt tay, đứng dậy nói: “ Tôi không cần cái cửa hiệu đó, thứ tôi muốn, tôi tự giành lấy, có điều tổn thất phải đền bù cho tôi.”

“Chuyện của bác, được thôi, tôi chơi với bác, có điều nếu lỗ đừng có tiếc, tôi không thèm thù lao gì hết, cho nên tôi chẳng có trách nhiệm gì hết, nếu để người khác mua mất hay phải mua với giá quá cao cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Chẳng qua chỉ là diễn trò thôi, tôi đóng vai một tên não tàn lắm tiền một lần không thành vấn đề...”

Đó là thái độ cuối cùng, Cố Thanh Trì thán phục, chàng trai này tham nhưng rất tỉnh táo, không phải loại cứ thấy lợi ích là bất chấp, xứng với câu, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.

Ông ta rốt cuộc dùng Lôi Hân Lôi nhử được Soái Lãng tới rồi, cũng khiến y đồng ý rồi, nhưng cuối cùng chẳng nắm được chút chủ động nào, ngược lại Soái Lãng lại có thể tùy ý phá ông ta, song ông ta không mất thời gian suy nghĩ: “Đồng ý, 550 vạn sẽ gửi cho cậu, tôi tin con người cậu.”

“Thôi khỏi bắt tay, tôi còn chẳng tin mình nữa là.. Cửa hiệu ở khu phong cảnh bác có thể chuyển nhượng rồi đấy, nhưng đừng chuyển nhượng cho người kinh doanh thủ công mỹ nghệ, nếu không sẽ còn xảy ra chuyện... Mai liên hệ với tôi.”

Soái Lãng nói xong là đi luôn, từ ánh mắt ngạc nhiên của Cố Thanh Trì, y có thể khẳng định mình đã thắng được một ván.

....................................................

Rất lâu sau Cố Thanh Trì vẫn cứ ngồi nguyên tại chỗ, cho tới khi nghe thấy tiếng mở cửa mới quay sang, Khấu Trọng đi vào hỏi: “Thầy cha, y có đồng ý không?”

“Đồng ý một nửa, mà một này còn rất miễn cưỡng, là do y không muốn rước thêm kẻ thù mà thôi...” Cố Thanh Trì hơi bất an, tuy đã cân nhắc rất lâu, tính toán rất lâu, khi Soái Lãng tung quân bài tẩy vẫn làm ông ta ngạc nhiên, chàng trai này bình thường sống tùy tiện qua loa, nhưng mỗi khi bị dồn ép lại bộc phát trí tuệ hơn người.

Khấu Trọng ngồi xuống: “Sao chỉ đồng ý một nửa, liệu có được không ạ?”

“Hẳn là được, y không muốn khiến Lôi Hân Lôi dính dáng vào, cũng không muốn thành kẻ địch của chúng ta, tranh thủ kiếm lại tổn thất lần trước, cùng với tò mò lớn... Kết hợp những điều đó nên y đồng ý để kết thúc chuyện này. Song y ngay cả cửa hiệu cũng không nhận, để lại đường lui cho bản thân... Thằng nhóc này từng trải hơn rồi, làm việc suy tính đủ mọi phương diện...” Cố Thanh Trì tán thưởng.

“Y tới từ một giờ hơn rồi, nhưng tới 4 giờ mới lên lầu...” Khấu Trọng đem tình huống giám thị nói ra: “ Thầy cha, nếu không có ràng buộc gì cả, một khi phát hiện vấn đề y bỏ gánh chạy thì sao?”

“Chạy sao được... Khi đó thì muộn rồi.” Cố Thanh Trì tủm tỉm cười.