← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 104 Ngư long hỗn tạp, cá trê ra tay. (1)

Mùa thu phương bắc, gió lạnh tới sớm, từng cơn gió đang cố cuốn đi những chiếc lá bám trên cành cây, gió như dòng suối trong mát, tán cây xào xạc, bầu trời cao vời vợi, đây thực sự là thời tiết không ai muốn ở trong nhà.

Ba chiếc xe hàng không có gì đặc biệt đỗ ở cách tòa nhà Phú Mậu chừng 50 mét, lúc này mới 7 giờ sáng, trên đường qua lại đều là người đi làm, không ai chú ý tới loại xe hàng này. Trung Châu là thành phố lưu lượng vận chuyển lớn, thương nghiệp phồn hoa làm xuất hiện hơn nghìn công ty vận chuyển, loại xe hàng này xuất hiện nhan nhản khắp nơi.

“Thử mic... 0101, nghe thấy trả lời...”

“Nghe thấy... 0202, nghe thấy trả lời...”

“Nối mạng rồi, thu được tín hiệu chúng tôi truyền tới không?”

“Nhìn rõ lắm, được rồi, đừng để lại góc chết...”

Trung tâm giám sát cách đó mười mấy km xuất hiện hình ảnh hiện trường bán đấu nhã, Phương Hủy Đình điều chỉnh hình ảnh rồi ngồi xuống, đám phó chính ủy Đồng, Tục Binh, Hình Ái Quốc ra thực địa rồi, cả phòng hội nghị chỉ còn Lý Lỵ Lam là người quen biết, lại cùng là nữ nên ngồi cùng nhau.

Thẩm Tử Ngang đang chỉ huy người thao tác phần mềm nhận diện khuôn mặt, sẵn sàng chỉ huy bắt giữ. Nghe đồng nghiệp khẩu âm Vân Nam nói, kẻ này vô cùng giảo hoạt, có lần bọn họ đuổi tới sân bay, tra được chuyến bay của hắn rồi, cuối cùng hắn bất tri bất giác biến mất, tựa hồ còn hoài nghi về nguồn tin của sở tỉnh...

Vấn đề này Thẩm Tử Ngang giữ kín như bưng, không tiết lộ, điều ra bốn bức ảnh về nghi phạm, nhưng một đồng nghiệp khác nói, tin tức cuối cùng về người này là 3 năm trước, nói không chừng đã phẫu thuật thẩm mý.

Trong thời gian chờ đợi Phương Hủy Đình buồn chán di chuột, ở bên cạnh Lý Lỵ Lam gõ phím rào rào, trên màn hình chi chít những con số, cô ghé tới hỏi: “Chị Lý, chị đang làm gì thế?”

“Toàn bộ đăng ký đấu giá và tài khoản nộp tiền đảm bảo, không ít, những tám mấy, trong đó một nửa ở ngoại tỉnh, còn có cả tài khoản hải ngoại, chúng ta không giám sát được, em xem người này đi...” Lý Lỵ Lam chú ý xung quanh rồi hạ thấp giọng chỉ màn hình: “Tiền ra vào tài khoản một tháng ra vào mấy nghìn vạn, em đoán chủ tài khoản bao nhiêu tuổi, 28 thôi, bây giờ sao người ta nhiều tiền thế?”

Phương Hủy Đình cười không tiếp lời, tổ chuyên án có quyền hạn theo dõi tài khoản hiềm nghi, nhìn thấy khoản tiền cực lớn không khỏi đố kỵ, đó là chuyện thường tình của con người: “Bọn chị đều có việc để làm, chỉ em là rảnh rỗi.”

“Vội gì, rảnh rỗi không tốt à? Em đừng thấy bây giờ hùng hổ như thế, có bắt được nghi phạm hay không vẫn chưa biết đâu.... Bọn chị hồi tháng tư tra vụ án văn vật, truy liền ba tháng, ngay tài khoản của hắn cũng khóa chặt rồi, em đoán cuối cùng thế nào? Sở tỉnh ra một mệnh lệnh, rút luôn, mệt sống mệt chết cuối cùng uổng công vô ích, chẳng thà ngủ liền mấy tháng cho được việc.

Lý Lỵ Lam nói xong kéo tay Phương Hủy Đinh, hạ thấp người xuống: “Tiểu Phương, chuyện giữa em và cảnh đốc Thẩm thế nào, hắn theo đuổi em hay em theo đuổi hắn?”

Phương Hủy Đình bộ dạng như tiêu hóa không tốt, chẳng dám nói với bà chị thích buôn chuyện này, nói ra không biết bị đồn thổi thành cái gì, đang định kiếm cớ lảng đi đột nhiên phát hiện một bóng người quen thuộc lướt qua màn hình, cô vội vàng ngồi lại chỗ nhìn kỹ.

Đúng, là Soái Lãng, đang bước vào đại sảnh bán đấu giá, trang phục không khác gì hôm đó, chỉ thay cái quần lao động bằng quần âu, giầy cao su bằng dày da, dù thế nào bộ dạng rất tầm thường, chẳng giống một người có thể phung phí tiền bạc. Một đống nghi vấn nổi lên trong lòng, ngẩng đầu nhìn nhóm Thẩm Tử Ngang hoàn toàn không chú ý thở phào, vờ như không thấy gì cả.

Ôi cái tên đó, lại định làm gì đây? Trong lòng Phương Hủy Đình có linh cảm không lành.

..................................................

8 giờ 40 phút, Soái Lãng xoa xoa tay, cảm giác hôm nay hơi lạnh, y là người chịu nóng tốt hơn chịu lạnh, xem chừng là cái số bốc vác đổ mồ hôi, thực sự chẳng thích hợp với mấy chốn thế này, xem đồng hồ ngồi ở vị trí cuối cùng trong góc đại sảnh, lúc này người cũng lục tục tiến vào.

Có câu vật tụ theo đàn, người tụ theo bầy, kỳ thực người tới đây gần như đều cùng một loại, coi sưu tầm là một sở thích hoặc đầu tư, nhưng giống nhau là trong tay có tiền nhàn rỗi, còn người giống mình, chẳng biết có hay không...

Soái Lãng nghĩ tới đó thì sờ lên ngực, đó là cái thẻ vừa nhận được từ tay Thịnh Tiểu San, lão già quả nhiên là dám chuyển 550 vạn vào đó... Lần đầu tiên nắm khoản tiền lớn như vậy trong tay, nhịp tim nãy giờ còn chưa đều trở lại, trong đầu nảy ra vô số những tiếng thúc giục bảo y chạy đi, đám đó là một bọn lừa đảo, chẳng lẽ còn dám tố cáo mình... Đấu tranh tâm lý mất một thời gian mới kiềm chế được.

Số tiền này rất an toàn, lai lịch rõ ràng, Soái Lãng tra ra đây là tài khoản của công ty Phượng Nghi Hiên, y chẳng biết làm sao lắc mình biến thành phó giám đốc Phượng Nghi Hiên, đi cùng thẻ còn có tấm danh thiếp rất phong cách.

Hít thở sâu mấy hơi, kéo lại cổ áo, cho biển đấu giá và vào lòng, quan sát những người khác.

Trùng hợp thế nào mà thấy ngay vợ chồng Hoa Thần Dật đi qua mới chết, tuy không chắc hắn có thể nhận ra mình, Soái Lãng vẫn vội che mặt quay sang bên, hai người đó ngồi xuống hàng ghế phía trước.

Nào đã hết, thấy cả Vương Tu Nhượng, cái lão già phối hợp với Cố Thanh Trì lừa Hoa Thần Dật đang cùng đám người xung quanh nói cười, hình như bàn bạc giá cả, nói không chừng cũng là người tới đẩy giá....

Những người còn lại thì Soái Lãng chẳng nhận ra được nữa rồi, đa phần là người từ 30 tới 40, hơn 50 cũng không ít, theo Thịnh Tiểu San giới thiệu thì toàn là nhân vật có tiếng trong các nghành nghề ở Trung Châu... Đang nghĩ thì thấy Liêu Hậu Khanh của cty săn đầu người Duệ Sĩ, thấy Lý Chính Nghĩa của Chính Nùng, còn có cả Lâm Bằng Phi cũng đi cùng cả nhóm.

Ồ, lại có vài vị làm Soái Lãng hoài nghi có phải là ông chủ mỏ than không, toàn thân đồ hiệu rồi vàng bạc, đám người này kỳ thực chẳng khác gì đám sơn tặc Thái Hành Sơn trong truyền thuyết.

Mấy năm trước khu nhà đắt đỏ nhất Trung Châu là Thế Kỷ Hoàng Uyển mở bán, vì giá quá cao mà người mua lác đác. Rồi một ngày có một vị than phỉ lái xe jeep tới, cô gái bán nhà giở hết bản lĩnh mong bán được một căn, không ngờ than phỉ mua liền hai mươi mấy căn, làm cô gái bán nhà hạnh phúc ngất xỉu tại chỗ... Sau đó càng thú vị, cô gái bán nhà bán luôn bản thân cho bán than ca ca... Rồi sau đó nữa các cô gái bàn nhà khác cứ nhắc tới chuyện này là ghen tỵ tới xỉu luôn.

Mấy chuyện cười liên quan tới tiền bạc của đám ông chủ mỏ than thì nhiều lắm, giọng điệu lúc nào cũng chua lè trong đó chứng minh một sự thật, những người này lắm tiền, dám chơi.