← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 105 Ngư long hỗn tạp, cá trê ra tay. (2)

Lúc này đại sảnh rộng hơn 400 mét vuông đã gần đủ người rồi, thi thoảng ai đó tay giơ lên một cái lộ ra đồng hồ Rolex, tình cờ vắt chéo chân là thấy giày Ý da thật, sờ di động cũng là phiên bản giới hạn nạm kim cương, quần áo thì một số không nhìn ra thương hiệu, người có tiền thực sự họ không đắp đồ hiệu lên người nữa rồi, mà họ đặt thợ may riêng, không phải cực kỳ am hiểu không nhận ra được...

Soái Lãng lại chú ý tới những người ăn mặc giống mình, rất bình thường, ít nói, không thể nhìn ra lai lịch, nhưng có khi lai lịch còn lớn hơn cả đám hàng hiệu.... Cũng có thể là thứ hàng giả....

Quá nửa là nam nhân, nữ nhân ít hơn, nhìn đi nhìn lại thì vợ Hoa Thần Dật là bắt mắt nhất, chẳng biết có phải vì thế mà thường xuyên có người tới bắt tay làm quen. Vị phu nhân duyên dáng đoan trang đó thi thoảng quay đầu lại, nhưng khẳng định không nhận ra Soái Lãng, Soái Lãng đôi lúc bị làn da trắng mịn như sữa, dung mạo xinh đẹp cổ điển ấy thu hút, thực sự lấy thể diện cho ông chủ Hoa không ít.

Mẹ nó, chỗ này đúng là để đả kích tự tin của mình mà.

Sắp tới giờ mở màn, khách khứa đã vào vị trí tiếng ồn ào lắng xuống, Soái Lãng buồn chán vặn lưng, lại chống cằm nghiền ngẫm lời lão già nói, chính là câu "lừa bản thân", y luôn cảm giác ông ta gài gì đó vào trong câu này, nhưng nghĩ không ra. Hơn nữa mặc dù lão già giải thích đây là phương thức đẩy giá, nhưng mà có thể thành công không chỉ 5 - 5 thôi, không giống phong cách ra tay là phải được của lão già.

Nghĩ không ra, điều đó càng khiến Soái Lãng thêm tò mò, chuyện này sẽ tiếp diễn thế nào đây, lão già nói không sai, trong tình huống không có nguy hiểm thì thứ làm chủ thể thao túng hành vi của mình là tò mò.

“Ông đi chậm chút...”

“Ông ngồi đây đi...”

Hai tiếng oanh yến êm tai, nghe như nước ấm chảy qua tim luồn vào lỗ tai Soái Lãng, quay đầu qua một cái, tức thì hai mắt tròn xoe, Vương Tuyết Na đang dìu một ông già chứng bảy tám mươi, đi lại có vẻ không linh hoạt lắm ngồi xuống ghế trống, cùng hàng ghế với y.

Soái Lãng vươn cổ ra, nhưng chỉ nhìn tấy một cái bím tóc dài, chẳng suy nghĩ nhiều, đứng thẳng lên, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vương Tuyết Na.

Vương Tuyết Na mặc quần jean xanh ngọc, chân vắt chéo làm quần bó chặt hiện ra bờ mông nhỏ, mặc dù không tròn trịa lắm, nhưng mang đậm hương vị thiếu nữ tràn trề nhựa sống. Giống đa phần cô gái trẻ bây giờ, thích cắm mặt vào điện thoại, cô cũng đang lướt chiếc Iphone, vào trang web gì đó, dưới ánh đèn, khuôn mặt chưa hết non ớt ánh lên sự thanh thuần long lanh, chăm chú tới mức ngay cả Soái Lãng ngồi bên cạnh cũng không để ý. Còn ông già thì nắm chặt gậy chống, mắt chỉ nhìn về phía trước.

Một bàn tay bên cạnh vươn ra giật lấy điện thoại, Vương Tuyết Na giật bắn mình, sững sờ không biết làm sao thì thấy Soái Lãng thản nhiên như không cầm di động của mình xem, tức thì giơ nắm tay nhỏ đấm liên tục đấm thùm thụp vào vai y, nhỏ giọng rít lên: “Làm em giật mình, đồ xấu xa, giở trò xấu này, giở trò xấu này.”

Soái Lãng cười hì hì trả lại di động, sự xuất hiện của Vương Tuyết Na làm cái hoạt động sặc mùi âm mưu u ám trở nên tươi sáng hơn hẳn.

“Sao anh lại tới đây?” Vương Tuyết Na tuy gắt giọng, nhưng không giấu được niềm vui gặp lại.

“Anh còn định hỏi làm sao em ở đây này.” Soái Lãng cố ý nói, rất thích tiểu học muội vừa yểu điệu vừa hồn nhiên này, lâu lắm rồi không gặp, vừa gặp lại riêng bím tóc dày đủ người ta nhớ nhung.

Vương Tuyết Na quay sang thì thầm với ông già, ông già cười khà khà gật gù nhìn Soái Lãng một cái, sau đó tiếp tục để ý bên trên, lúc này cô mới trả lời: “Em đi cùng ông nội, ông nội em thích đồ cổ lắm, tai ông hơi kém rồi, nói chuyện với ghé sát vào mới nghe thấy... Còn anh?”

“Anh cũng thích đồ cổ...” Soái Lãng vừa nói tới đó thì hai vợ chồng thầy Vương đi tới, vội vàng nhường chỗ.

Thầy Vương vẫn còn có ấn tượng với Soái Lãng, khách sáo vài câu bảo hai người tới bên kia ngồi, vừa vặn hợp ý Soái Lãng, chỉ chỉ góc còn chỗ trống, gọi Vương Tuyết Na tới đó ngồi: “Đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng, tương phùng là có duyên... Lại gặp được em rồi.”

“Oa, học vấn có tiến bộ, sao không nói cùng là người lưu lạc chân trời góc biển đi.” Vương Tuyết Na lè lưỡi chế nhạo, cô thừa biết trong bụng Soái Lãng có bao nhiêu văn vở.

“Ha ha, thế cũng được, không phải chúng ta lưu lạc tới tận nơi này rồi à? Tuyết Na, lâu rồi không gặp em, sao em không gọi điện cho anh?” Soái Lãng biết thế nào cũng bị chất vấn câu này, làm ác nhân cáo trạng trước.

Vương Tuyết Na như bị mắc nghẹn, hai má phồng lên thở phì ra một hơi: “Anh làm cao tới mức chẳng thèm gọi cho em, giờ lại trách em à?”

“Anh làm cao cái gì chứ? Anh khiêm tốn lắm.... Được rồi, tối anh liên hệ với em, đi nhảy không?” Soái Lãng mưu kế thành công tỏ ý chuộc lỗi, tỏ ý là được, thừa biết tiểu học muội chẳng đồng ý đâu.

Không ngờ Vương Tuyết Na quay đầu sang bên "hừ" một tiếng không nặng không nhẹ, đây mới gọi là kiêu này, từ chối luôn... Nhưng mà bộ dạng đáng yêu đó làm Soái Lãng chẳng hề thấy buồn vì bị từ chối.

Cộp! Cộp! Cộp!

Lúc này trên sân khấu đấu giá đã sáng rực đèn, có người gõ búa, buổi đấu giá bắt đầu, thế nhưng giờ đây Soái Lãng có mối bận tâm khác rồi, vụ đấu giá này ấy à, để cho bọn ma quỷ chơi với nhau đi. Lúc này trong lòng không mang ý đồ xấu gì với tiểu học muội, nhưng trêu chọc cô bé này đã thú vị lắm rồi, Soái Lãng chủ động thu hút chú ý: “ Tuyết Na, giờ em đi làm hay học nghiên cứu sinh?”

“Sao em phải nói với anh?” Vương Tuyết Na nghênh mặt kiêu ngạo, không thèm để ý tới y, mắt nhìn lên sân khấu đấu giá, một nam hai nữ vừa sau cánh già đi ra, nam là người chủ trì đấu giá đang giới thiệu đĩa sứ Nhữ Diêu, hai mỹ nữ mặc sườn xám ánh trăng thêu hoa sẫm màu đẹp mắt đưa tay hướng về món đồ.

Nhưng bất kể là bảo vật hay mỹ nữ đều không thu hút Soái Lãng bằng em gái bên cạnh: “Tuyết Na, nhà em định đấu giá món nào, mấy tháng qua anh chuyên tâm nghiên cứu đồ cổ, để anh tư vấn cho.”

“Anh á?” Vương Tuyết Na ném cho ánh mắt thừa hiểu anh rồi, đang lúc người chủ trì giới thiệu lai lịch cổ vật cô quay sang giễu cợt: “Anh không bán nước ngọt mà đổi nghề rồi à?”

“Sở thích nghiệp dư ấy mà.”

“Chuyên ngành của anh còn học chẳng ra gì mà cũng có sở thích nghiệp dư.”

“Đương nhiên, em không phát hiện ra à? Thực ra anh xuất thân từ thế gia đồ cổ, từ nhỏ đã tiếp xúc với mấy thứ này.”

“Ôi, sao em lại nhìn thấy trâu bay trên trời thế kia.”

“Oa, em đúng là thông minh, thoáng cái đã biết anh khoác lác.” Soái Lãng làm ra vẻ thất kinh khiến Vương Tuyết Na bị cái mặt dày của y cười khúc khích.