← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 106 Ngư long hỗn tạp, cá trê ra tay. (3)

Trên kia đang đấu giá, tiếng hô giá lác đác vang lên xung quanh, lúc này tâm tư của Vương Tuyết Na cũng không để ý tới cuộc đấu giá nữa rồi, hỏi một đề tài rất tục: “Soái Lãng, nghe nói anh phát tài rồi à?”

Lời này làm Soái Lãng ngạc nhiên quay sang thấy Vương Tuyết Na hai tay chống mặt ghế, chân dẫm lên thanh ngang ở giữa, ngồi rất tùy ý, ánh mắt đơn thuần như cô bé con, mới nhận ra cô hỏi câu này không có ý gì cả, là y quá mẫn cảm: “Hình như không phải lời đồn.”

“Phát tài rồi sao trông vẫn thế, chẳng trào lưu gì cả.”

“Cái này thì đúng, dù sao cũng bán nước ngọt ấy mà, anh thường phải vác hàng, em thấy rồi mà phong nhã làm gì chứ, dù có ra vẻ phong nhã thì em thấy anh có giống người như vậy không?” So với lần đầu quen nhau, Soái Lãng thoải mái hơn nhiều, không còn gồng mình trước tiểu học muội, ra vẻ mình là người lịch sự văn hóa nữa, thoải mái hơn: “Còn em vẫn đi học hả?””

“Sao anh biết?” Vương Tuyết Na quay người sang tỏ vẻ kinh ngạc.

Bộ dạng đáng yêu ấy làm Soái Lãng bật cười: “Nghe cách nói chuyện của em là biết em vẫn còn sống trong chế độ giáo dục lạc hậu rồi.”

Vương Tuyết Na mắt cong lên gật đầu, kể chuyện mình được tiến cử học nghiên cứu sinh ở Đh Trung Châu, chuyên ngành mậu dịch quốc tế, đã báo danh khai giảng rồi, hôm nay rảnh rỗi cả nhà cùng ông nội đi xem bán đấu giá. Ông nội cô là giáo sư khoa lịch sử Đh Trung Châu đã về hưu, có nghiên cứu ở mặt khảo cổ, đặc biệt là văn hóa địa phương Trung Châu rất có thành tựu... Cô không nói quá sâu, qua loa vài câu, vì đoán chừng nói Soái Lãng cũng chả hiểu.

Quả nhiên Soái Lãng chỉ trích: “Học nghiên cứu sinh làm cái gì, học đi học lại, mỹ nữ thành gái ế, gái ế thành hủ nữ... Học xong lỡ dở luôn chuyện gia đình.”

“Thật không thể nói chuyện với anh, sao cứ nghe anh nói là em lại muốn đánh anh thế nhỉ?” Vương Tuyết Na không vui, giơ nắm đấm lên đấm Soái Lãng một cái: “Nếu không có người chịu khó học tập tìm hiểu, anh vẫn đang sống trong hang đá mặc áo da thú đấy.”

Nắm đấm nhỏ nhắn, lực thì yếu xìu, một chút cũng chẳng đau tí nào, chỉ khơi lên tâm tư yêu thích của Soái Lãng, lòng rất vui vẻ, nghĩ đúng là người tốt được báo đáp, nếu không đồng ý giúp lão già thì không gặp được Vương Tuyết Na muội muội...

So với mấy tháng trước gặp nhau ở thị trường nhân tài, lúc này Soái Lãng gặp lại tiểu học muội thêm vài phần tự nhiên, trước kia cố gắng thể hiện trước cô, luôn phải đóng giả người chẳng phải mình, bây giờ Soái Lãng chẳng ngại nữa rồi. Còn Vương Tuyết Na chẳng thay đổi nhiều, vẫn bím tóc dày vắt sang một bên vai, cái mũi nhỏ xinh xinh hếch lên, lúc cười, lúc lườm, lúc trừng mắt, hồn nhiên tới đáng yêu, thậm chí đôi chân co lên còn lay động rất không yên phận...

Ở bên tiểu sư muội, hình như y cũng sáng sủa hơn vài phần, đống chuyện thối tha liên tục xảy ra những ngày qua bị y gạt sang bên.

Vương Tuyết Na không có biểu hiện gì khác thường, chỉ như gặp được người quen, thi thoảng quan tâm tới người nhà ở bên kia. Khi đấu giá tới món thứ sáu, một con tem khỉ chính bản, giá tới 100 vạn, làm cô phải oa một tiếng, quay sang định chia sẻ sự bất ngờ này với Soái Lãng, phát hiện Soái Lãng chống cằm nhìn mình mỉm cười, tức thì làm hành vi rất ác liệt, hai ngón tay chọc vào mắt y, Soái Lãng hết hồn suýt ngã xuống ghế. Vương Tuyết Na hai tay che miệng cười run người, đợi y quay lại ghế mới hỏi: “Rốt cuộc anh tới đây làm cái gì đấy hả?”

“Anh tới đây tham gia bán đấu giá.” Soái Lãng ưỡn thẳng lưng lên làm động tác chỉnh cổ áo, nhưng bộ dạng nông dân lên thành phố chẳng có tí sức thuyết phục nào.

“Hả, em lại thấy trâu bay trên trời rồi.” Vương Tuyết Na cười hi hỉ làm động tác nhìn lên không.

“Cái này thì em không hiểu rồi, đấu giá giống như tán gái vậy.” Soái Lãng nghiêm túc nói: “ Trên đời này có vô số mỹ nữ, nhưng em không thể tán tỉnh tất cả được... Đấu giá cũng thế, không thể đấu giá tất cả món đồ được, đúng không?”

Vương Tuyết Na miệng "phì phì phì" ba cái, căn bản không tin vào luận điệu méo mó của Soái Lãng.

Cộp một tiếng, cái tem khỉ đã bán với giá 130 vạn, người chủ trì gõ búa thu hút sự chú ý của mọi người, cũng khiến Vương Tuyết Na quay sang, lúc này bán cái la bàn ngà voi tên gọi là ma đâu kiên, thứ này xuất hiện, tức thì cũng làm Soái Lãng chú ý.

“La bàn là công cụ kiểm trắc quan trọng cũng là đặc điểm văn hóa phong thủy của nước ta. La bàn ngà voi không dễ biển hình, độ chính xác cao, thuộc hàng tinh phẩm.... Chiếc la bàn này được chuyên gia nhất trí khẳng định là sản phẩm thời Minh.... Giá khởi điểm 65 vạn... bắt đầu.”

Vừa hô bắt đầu có người lên giá 70 vạn, có điều Soái Lãng không tham gia cạnh tranh, y hồ nghi là vì thứ này lão già dùng khi đi tìm mộ, y còn đeo trên lưng, nhìn hình ảnh chiếu trên màn hình lớn sau lưng người chủ trì, y cũng không nói ra được đúng là thứ đó không, nhưng mà giống lắm.. Hay là đồ thật lão già gài vào, không rõ nữa, nhưng nếu là thế, vụ này lớn đây, ý đồ của lão già không chỉ là lừa bán món đồ nào đó đâu, giống như hồi xem mộ, mục đích cuối cùng không tới lúc không nhìn ra được...

“Này, này... Em đang nói chuyện với anh đấy.” Vương Tuyết Na ở bên đẩy vai Soái lãng một cái: “Trông cái mặt anh thất thần kìa, làm như đồ của anh ấy.”

“110 vạn...”

Không biết từ lúc nào mà giá đã đẩy tới mức ngày, nhưng Soái Lãng chưa kịp bất ngờ thì có người hô 120 vạn, chính là Hoa Thần Dật, sau đó cả hội trưởng Vương cũng giơ biển, theo quy định mỗi lần giơ biển là lên 5 vạn, nhưng ông già đó hô 3 lần bị một giọng nữ ba lần áp xuống, khiến không ít ánh mắt bị thu hút về phía mé trái...

“165 vạn...” Giọng nữ kia lần nữa hô lên.

“Oa, có một chị giàu có...” Vương Tuyết Na cũng nhồm người nhìn về phía đó, quay sang định nói chuyện với Soái Lãng, không ngờ y lại ngây ra rồi, bật cười: “Anh định mua cái gì thế? Sao nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh giống như quên mang ví vậy.”

“Hừ, em đúng là bím tóc dài, kiến thức ngắn, trò hay còn ở phía sau, hôm nay anh mang theo mấy trăm vạn chuẩn bị ném, em tin không?” Soái Lãng tỉnh lại, đặt bẫy em gái ngốc.

Vương Tuyết Na lè lưỡi làm mặt quỷ, hiển nhiên không tin.