Q2 - Chương: 107 Ngư long hỗn tạp, cá trê ra tay. (4)
Thấy tiểu học muội tỏ thái độ bất tín nhiệm ra mặt, Soái Lãng làm ra vẻ nghiêm túc: “Không tin chứ gì, đánh cược không? Nói cho em biết trước, đừng để lát nữa anh hô giá mấy trăm vạn, vượt khỏi phạm vi áp lực tâm lý của em, anh không chịu trách nhiệm đâu.”
Vương Tuyết Na ôm chặt cái iphone trước ngực: “Cược cái gì? Em chỉ có cái di động, không phải anh có ý đồ chứ?”
Soái Lãng dở khóc dở cười, quá đáng lắm rồi, vốn định trêu vui một chút ai dè nha đầu này làm một hành động khiến người ta tổn thương như thế, nghiến răng nói: “Ai thèm ý đồ với cái di động của em, anh nhìn trúng cái khác, em mà thua thì làm bạn gái anh đi.”
Vương Tuyết Na cong môi đanh đá: “Anh mơ đấy à? Vậy em thắng thì sao?”
“Em thắng thì dễ quá rồi, anh làm bạn trai của em chứ sao.”
“Giở trò xấu, giở trò xấu này ...”
Trong lúc hai người đùa giỡn thì món đồ đấu giá thứ chín mang lên, một cuốn sách được đóng gói kỹ càng mang lên, theo như giới thiệu là trà phiếu. 41 tấm, lật từng trang từng trang. Sau thời Hàm Phong nhà Thanh, vì tăng thêm thuế thu, quan phủ phát hành trà phiếu, dựa theo phiếu nộp thuế, ngoài ra còn có trà phiếu của các trà trang trên Trà Mã cổ đạo. Hội giám định đồ cổ đánh giá có giá trị từ 120 - 140 vạn ...
Bên cạnh Soái Lãng có một trà thương nói giá quá cao, tuyển tập phiếu phải có hơn 180 trà phiếu, chỗ này chưa đầy 1/4, giá trị chỉ vài chục vạn là nhiều.
Sắp đấu giá, Soái Lãng giục Vương Tuyết Na: “Giao hẹn rồi nhé, anh sẽ đấu giá cái này, ra giá một phát giết sạch toàn bộ.”
“Bằng vào anh á, anh có biển báo giá không?” Vương Tuyết Na nhướng máy kích thích, tiền đảm bảo 20 vạn mới có biển bảo giá, đó là đề phòng anh hô giá bừa rồi không mua.
“Em không đồng ý thì quan tâm anh có hay không làm gì, mà anh giơ nắm đấm lên hô cũng được người ta chấp nhận, em tin không?” Soái Lãng không thèm để ý.
“Được, anh hô thử xem ... Anh dám hô em dám đồng ý, cược thì cược ... Có điều anh mà thua, em chẳng cần thứ đánh cược của anh, mời em tới khách sạn 5 sao Dụ Hoa ăn một bữa đi, dù sao anh cũng phát tài rồi, chẳng sợ xẻo anh.” Vương Tuyết Na nghĩ Soái Lãng lỡ mồm bốc phét quá xa nên nói giữ thể diện, nên chặn đường của y.
“Không vấn đề ...”
Trên kia chủ trì đã hô 120 vạn bắt đầu, Vương Tuyết Na quay sang nhìn Soái Lãng đợi y bêu mặt, không ngờ Soái Lãng cho tay vào lòng lấy biển số lên làm cô giật mình, chỉ thấy y đứng dậy giơ biển hô to dõng dạc: “200 vạn, tôi lấy.”
Tích tắc toàn bộ im phăng phắc đồng loạt nhìn về phía góc đó, Vương Tuyết Na xấu hổ rụt người lại trốn, sợ mất mặt cũng y.
Soái Lãng mặt trơ trán bóng chỉ người chủ trì: “Này, không ai hô giá, sao anh không hỏi đi hả?”
Tất cả cười rộ lên, người chủ trì mới sực tỉnh, vội giơ búa hỏi: “Có ai ra giá không ... 200 vạn lần thứ nhất.”
Lại một tràng cười nữa át cả tiếng của hắn, phía dưới thì thầm với nhau, người thấy cảnh này buồn cười, người thấy ngu xuẩn, trực tiếp thêm 80 vạn ... Thứ này nói không chừng 150 vạn là cùng ... Ai ngờ giữa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim, mọi người thi thoảng lại nhìn Soái Lãng, ánh mắt như muốn nói, tên này đúng là khùng.
Bình thường thôi, thi thoảng đấu giá lại gặp vài tên ngốc như vậy, khoe khoang ở chốn này thì quá ngu ngốc.
“Có ai ra giá nữa không, 200 vạn lần thứ hai.” Cả chủ trì hô cũng buồn cười: “200 vạn lần thứ ba, xong, cuốn trà phiếu Phổ Nhị được số 56 mua được, giá 200 vạn, chúc mừng anh.”
Chẳng có tiếng vỗ tay, chỉ có tiếng cười.
Món đồ đấu giá tiếp theo đã tiến hành một lúc rồi, Vương Tuyết Na thấy không ai còn nhìn về phía này nữa mới quay sang Soái Lãng giọng không thể tin nổi: “Anh bị ngốc à?”
“Anh đương nhiên là không ngốc, bỏ ra 200 vạn mua thứ này đúng là lỗ.” Soái Lãng nhìn Vương Tuyết Na, đúng cái bộ dạng lưu manh nhìn thiếu nữ nhà lành: “Có điều thắng được em mang về làm bạn gái thì vẫn lãi ... Ánh mắt em kiểu gì thế, định quịt à?”
“Anh đừng mơ.” Vương Tuyết Na quay ngoắt đi, bím tóc xoay một vong, tay nhỏ nắm lấy bím tóc, quịt nợ một cách trắng trợn.
Soái Lãng chỉ cười, vốn nói đùa thôi, tốt nhất biến cả cuộc đấu giá này thành trò đùa phá lão già chơi.
Tiếp đó buổi đấu giá diễn ra không có gì đáng chú ý nữa, Soái Lãng tới chào hỏi ông nội và vợ chồng thầy Vương rồi rời đi.
Lễ hội đấu giá mùa thu Trung Châu diễn ra trong 3 ngày, mỗi ngày sẽ có 2 phiên đấu giá sáng và chiều, tổng cộng sáu buổi, phiên đấu giá đầu tiên diễn ra thuận lợi, cũng chưa có gì đặc sắc, tuy màn hét giá của Soái Lãng khá ấn tượng, nhưng 200 vạn ở cuộc đấu giá thế còn chưa đáng nói tới.
Bốp một phát, cuốn sách phiếu ném trước mặt Thịnh Tiểu San, Thịnh Tiểu San ngẩng đầu lên, tựa hồ ngạc nhiên, tựa hồ thú vị, tựa hồ Soái Lãng còn đáng nhìn hơn thứ 200 vạn kia.
“Tôi hô một phát 200 vạn, giết sạch toàn bộ, không ai dám cạnh tranh.”
Soái Lãng cười hả hê, cách mua lại thế này bằng với tặng tiền miễn phí cho nhà bán đấu giá, 5% giao dịch thành công đã là 10 vạn vứt xuống sông. Không thấy Thịnh Tiểu San có biểu hiện gì, Soái Lãng không cười nữa: “Sao, chê tôi mua đắt à?”
“Không, anh làm tốt lắm.”
“Tốt thật à?”
“Đương nhiên là rất tốt.” Thịnh Tiểu San nhấn mạnh.
“Nếu các người thừa tiền không tiêu nổi thì buổi chiều tôi tiếp tục ném hộ.” Soái Lãng vỗ tay, dùng tiền của người khác chơi trò ném tiền qua cửa sổ cảm giác rất sướng, cứ nghĩ đám người này phải giận lệch mũi cơ, vậy mà Thịnh Tiểu San chẳng động lòng.
“Tôi biết rồi, đã giao hẹn rồi mà.” Nói xong Thịnh Tiểu San coi Soái Lãng như không tồn tại, tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.
“Vậy tôi đi đây.”
“Được, ra ngoài đóng cửa giùm tôi.”
Soái Lãng hừ một tiếng đi ra, khi ra ngoài không thấy Thịnh Tiểu San ngẩng đầu nhìn mình lấy một cái, cả một buổi sáng vênh váo, đột nhiên bị xem thường thế này, làm ngọn lửa vô hình bốc lên trong lòng, đi thang máy xuống dưới, quyết định chiều nay tiêu sạch tiền của bọn chúng.
(*) À, chương trước Vương Tuyết Na cứ nói trâu bay đầy trời, vì trong tiếng Trung "thổi da trâu" đồng nghĩa với ba hoa khoác lác, nhiều bạn chắc biết rồi.