Q2 - Chương: 108 Vở cũ diễn lại, đánh cược quịt nợ. (1)
Mặc dù ăn mặc chẳng hề phù hợp với nơi này, Soái Lãng vẫn bước đi rất vênh, chứ sao, giờ anh cũng là người có tiền, muốn tới đây tiêu phí cũng dư sức ngay cả tiếp tân cúi đầu chào cũng không thèm để ý.
Có điều vừa rời Phượng Nghi Hiên thì mày cau lại, tiền thì tiêu rồi, đồ đấu giá về rồi, vậy mà không phát sinh chuyện gì, vốn nghĩ đây là trò đẩy giá sẽ có hai ba người phối hợp với mình, nhưng mà có vẻ sai rồi, không ai xuất hiện, hô giá chỉ có mình mình. Vốn nghĩ mình diễn tệ như vậy, đám người kia sẽ tức hộc máu, ai ngờ tất cả thứ mình làm lại trúng ý bọn họ?
Bọn chúng định làm cái gì đây? Chẳng lẽ thực sự muốn từ từ đẩy giá lên à? Soái Lãng không tin chuyện đơn giản như vậy, đám người đó bày đủ trò ép mình tham gia trò chơi này cơ mà. Cố gắng đem nhân quả trước sau xâu thành một chuỗi nhưng vẫn không ra manh mối gì, thông tin quá ít, tạm gạt bỏ, trở về khu phong cảnh đã.
Trong lòng hiện lên hình ảnh Vương Tuyết Na đỡ ông nội lúc đi về, nha đầu đó còn đắc ý quay đầu làm mặt quỷ với y, ngang nghiên quịt nợ.
Nghĩ tới đó Soái Lãng khẽ mỉm cười, giờ hiểu ra vì sao mình bị tiểu học muội thu hút rồi, đó chính là vì tính cách đáng yêu ngốc chẳng có tí tâm cơ nào đó, khiến y có cảm giác bình yên đã lâu không có. Ít nhất ở bên cạnh tiểu học muội sẽ chẳng bao giờ phải lo lắng đề phòng gì cả, dù tiểu học muội thích hay ghét y thì cũng là trăm phần trăm chân tình.
Xe đi qua mấy con phố, Soái Lãng không có chút phòng bị nào, không biết rằng có một chiếc xe van bình thường luôn bám theo không xa, hai người trong xe theo dõi người mua số 56 rất lâu rồi, thấy y rời thành phố thì ngạc nhiên lắm, liên hệ về bộ chỉ huy.
“Số 7 báo cáo, mục tiêu đã lên đường khu phong cảnh, biển số xe F0231, một chiếc Audi đen.”
“Bám theo.” Mệnh lệnh truyền qua bộ đàm.
............ .............. ..................
“Tổ trưởng Thẩm, đó là xe biển số giả, tôi tra qua, biển số xe thuộc về cục thuế vụ thành phố Giới Hưu tỉnh Sơn Tây, nhưng kiểu xe không khớp.” Một cảnh sát viên đưa tư liệu lên.
“Đây chỉ là quân cờ.”
“Hẳn là thế, thủ pháp quen dùng của nghi phạm là dùng từng tầng từng tầng bàn đạp, khi chúng tôi ở Ninh Hạ bắt liền bối người mà không liên kết được tuyến trên.”
“Người này rất đáng nghi, có khi y nhất định sẽ đấu giá mấy món di vật kia.”
Ba vị đồng nghiệp thảo luận, truyền nhau xem ảnh, đó là người mua số 56, đi xe biển sổ giả, hô một tiếng mua đi trà phiếu, rồi chẳng hiểu ra sao vào trung tâm làm đẹp của nữ nhân đi một vòng, tiếp đó lại rời thành phố, hành tung vô cùng khả nghi. Tư liệu về người này còn chưa tra ra, ai ngờ Thẩm Tử Ngang có chút không xác định nói: “Tôi biết người này.”
“Anh biết à?” Mấy vị đang thảo luận hỏi vội.
“Tiểu Phương, em giải thiệu cho mọi người đi.” Thẩm Tử Ngang điểm danh.
Phương Hủy Đình đầy một bụng nghi vấn cùng sốt ruột, không cách nào liên hệ với Soái Lãng, vốn không định nói gì, bị gọi rồi chỉ đành đi tới, chậm rãi nói: “Người biết anh ấy không ít, vị cảnh sát đường sắt giới thiệu về phái Giang Tướng mà mọi người xem chính là cha anh ấy ... Họ Soái, tên Lãng, trong loạt vụ án lừa đảo mà chúng ta đang điều tra, anh ấy chính là người cung cấp tin tức ...”
Giải thích càng nhiều, nghi vấn càng nhiều, khi chồng hồ sơ dày mang tới, Thẩm Tử Ngang cũng thấy phải đánh giá lại nhân vật mà hắn xem thường này, cả một buổi sáng đối chiếu khuôn mặt không khớp với nghi phạm, thế nên hiềm nghi chỉ còn một người: Soái Lãng.
................ ............. .......
3 giờ chiều, khi Soái Lãng lần nữa bước chân vào sàn đấu giá Giai Sĩ Đắc thì chỗ ngồi đã kín một nửa, vị trí ngồi buổi sáng còn trống, lững thững đi về phía đó. Vừa ngồi xuống Soái Lãng quan sát xung quanh, nhìn thấy Lâm Bằng Phi mỉm cười chào mình, không lâu sau cả nhà Vương Tuyết Na đi vào ngồi cùng nhau, y cố nhịn không tới ngồi cùng.
Không ngờ Vương Tuyết Na thì thầm nói với cha mẹ cái gì đó rồi đứng dậy đi về phía mình, tiểu học muội đúng là tới gần đẩy một cái, Soái Lãng ngồi sang bên nhường chỗ Vương Tuyết Na, thuận miệng trêu: “Có phải em nghĩ thông rồi, muốn thực hiện nghĩa vụ đánh cược không?”
“Anh nằm mơ đây à, không biết nghĩ chuyện gì khác sao?” Vương Tuyết Na cười nhạo che mũi như Soái Lãng nói gì đó bốc mùi ghê lắm, kiên quyết quịt nợ.
“Có chứ, sao lại không, anh đang nghĩ làm sao để phát triển tình bạn thuần khiết của chúng ta.”
“Điêu.”
“Sao thế, anh đây bề ngoài cây ngọc đón gió, nội hàm dí dỏm thông minh, lại còn tuổi trẻ lắm tiền, một soái ca như thế mà không làm em động lòng à?” Soái Lãng tích cực tiếp thị bản thân.
Vương Tuyết Na biết Soái Lãng mặt dày hơn thớt, nói ra mấy lời này không có gì là lạ, quay sang trêu y có phải buổi sáng không trả tiền bị cty đấu giá bắt giữ không. Soái Lãng nói không những bị bắt giữ, còn được cho ăn ... Một da mặt mỏng một mặt dày, một đơn thuần một gian xảo, vậy mà cứ nói chuyện không ngớt.
Tán gẫu hồi lâu Vương Tuyết Na đột nhiên hỏi: “Anh thích trà lắm à?”
“Ý em là sao?” Soái Lãng nhất thời không hiểu.
“Còn là sao, không phải anh đấu giá số trà phiếu kia à, ông nội em nói, số phiếu đó căn bản không đáng giá chừng ấy tiền, toàn bộ sưu tập chỉ đáng 300 vạn, bao gồm 182 tấm, anh bỏ ra 200 vạn mua 41 tấm, lỗ lớn rồi ...” Vương Tuyết Na rất nghiêm túc, lo Soái Lãng thiếu kiến thức mà bị lỗ.
Ra là thế, Soái Lãng bị tiểu học muội đơn thuần làm vui vẻ, nghĩ lại bộ dạng Cố Thanh Trì, làm động tác người ngoài nghề không hiểu: “Cái này em đừng lo, người hiểu thì là báu vật, người không hiểu là cỏ rác, với tâm đắc trà đạo nhiều năm của anh, đây là giá trị thật của nó.”
Tiểu học muội quả nhiên bị bộ dạng cao nhân đó lừa: “Anh hiểu trà đạo à?”
“Ừ, thà ăn không thịt chứ không thể uống thiếu trà, hôm nay anh vì trà mà tới.” Soái Lãng tính chiều nay có khi đấu giá trà cao, có nên trêu tiểu học muội một phen không?
“Được, để em kiểm tra anh có hiểu trà đạo thật không nhé, biết chơi đoán chữ chứ?”
“Đừng khó quá nhé!”
Vương Tuyết Na tủm tỉm cười nói: “Không khó đâu, học sinh tiểu học năm thứ sáu cũng biết.”
Kích bác quá đáng thật, Soái Lãng nghiến răng: “Vậy em đố đi.”