Q2 - Chương: 109 Vở cũ diễn lại, đánh cược quịt nợ. (2)
“Thảo mộc nhân, đoán một chữ.” Vương Tuyết Na khẽ nhả ngọc châu, vừa nghe một cái Soái Lãng đần mặt, gãi đầu gãi tai, cái quỷ gì vậy, cuối cùng cười ngượng lắc đầu làm cô cười híp mắt, chỉ mặt y: “ Đồ ngốc, chữ Thảo ( 草 ) trên đầu, chữ Nhân ( 人 ) ở giữa, phía dưới là Mộc ( 木 ), chính là chữ trà ( 茶 ), ngốc chết đi được ... Anh ngốc như thế em đố anh thứ của học sinh tiểu học lớp 5, anh chơi không?”
Soái Lãng lại gãi đầu, xấu hổ không dám nói không, liền gật đầu.
Tiểu học muội giơ một ngón tay: “ Nghe kỹ, sinh ở cành cây, chết ở nhà người, đoán một vật.”
“Cái này ... Sinh ở cành cây, rồi lại chết ...” Soái Lãng ấp a ấp úng, chữ nghĩa bay loạn trong đầu mà không thấy chút manh mối gì.
Vương Tuyết Na cười gập người, lại xỉa tay vào trán tên học sinh ngốc: “Ngốc ngốc ngốc ... Là lá trà, anh là quả dưa ngốc, nhìn một cái là biết không hiểu gì.”
“Anh không hiểu đoán đố liên quan gì tới trà đạo.” Soái Lãng không phục.
“Một nhánh của văn hóa trà đạo là câu đố liên quan tới trà, đừng nói là người chuyên môn nghiên cứu, ai uống trà vài năm mà không biết ... Trẻ con cũng biết, xem ra IQ của anh phải giảm xuống ... Giờ là tiểu học năm thứ tư, muốn đoán không?” Vương Tuyết Na tìm được thú vui không chịu bỏ qua, thấy Soái Lãng miễn cưỡng gật đầu, cô hết sức vui vẻ nói: “Nghe kỹ, một con gà không chân, ngồi không biết gáy, ăn nước không ăn gạo, khách tới cúi đầu xuống ... Đoán một vật, dễ lắm: “
“Vẫn là lá trà.” Soái Lãng không có manh mối gì, chơi liều luôn.
Vương Tuyết Na lại được một tràng cười đau cả bụng: “Là ấm trà, ngốc ạ ... chơi tiếp, chơi tiếp đi, xem ra phải lấy trình độ năm ba tiểu học ra thôi ...”
“Thôi thôi, còn đoán nữa anh phải vào mẫu giáo học mất ... Té ra em cũng hiểu trà à?” Quá tổn thương tự tôn rồi, Soái Lãng nguội lạnh, con bà nó vung búa trước cửa Lỗ Ban rồi, nghĩ tới ông già gần đất xa trời kia, có khi đây là gia giáo nhà người ta.
“Đương nhiên, anh nghĩ sao, mỗi năm mao tiêm Tín Dương có trà đầu đều mới ông nội em tới dự.” Vương Tuyết Na nghênh mặt lên.
“Hừ, mời ông nội em chứ có mời em đâu mà kiêu ngạo.”
“Em kiêu đấy sao nào?”
“Á ...” Soái Lãng đột nhiên bị đá mạnh một cái, thì ra tiểu nha đầu thị uy với y, thật là hết nói.
Vương Tuyết Na tuy rụt rè với người lạ, ai quen sơ tưởng cô hướng nội nhút nhát, chỉ người thực sự được cô thừa nhận mới được thấy một mặt hoạt bát đanh đá của cô.
Đấu giá bắt đầu rồi, hai người thi thoảng lại chụm đầu bàn tán, chủ yếu là Vương Tuyết Na giải thích cho Soái Lãng, y mới phát hiện, tiểu học muội đúng là hiểu đồ cổ thật, ít nhất cũng hơn y cả trăm lần ...
Lúc này cách đấu giá trà cao còn xa Soái Lãng âm thầm tính toán: “Này, em nói mình hiểu trà, vậy đánh cược tiếp không?”
“Cược cái gì?”
“Anh nói em chỉ giỏi lý thuyết chứ không áp dụng được vào thực tế, anh đoán miếng trà cao kia phải trên 300 vạn.”
Vương Tuyết Na xem sách giới thiệu, sau đó lắc đầu dứt khoát: “Không thể nào.”
“Vậy thì vừa vặn, anh bảo có thể, em bảo không, cược không? Xem trường phái học thuật và thực tiễn, ai hơn ai? ”Soái Lãng đặt bẫy.
Giá thị trường là 120 vạn, đấu giá cùng túi trà, giá thị trường 140 vạn, thực ra sàn đấu giá nhiều khi định giá không chuẩn, giá khởi điểm định quá cao làm đấu giá bị hỏng. Thứ trà cao Phổ Nhị này tuy quý, nhưng mà dựa theo kỷ lục mà tính, cùng lắm là trên dưới 150 vạn thôi, Vương Tuyết Na đoán chừng Soái Lãng chả hiểu gì, ngẩng đầu lên: “Cược thì cược.”
“Vẫn cược như buổi sáng, song thêm một điều, lần này thua thật là không được quịt, em nói xem anh đẹp trai thế này làm bạn trai em mà em còn kén cá chọn canh à?” Soái Lãng mặt dày hết cỡ làm tiểu học muội có chút thẹn thùng lại có vài phần vui vẻ, nói mãi không bẫy được, khích: “ Điều này chứng tỏ em chẳng thực sự hiểu trà, chỉ biết vài lý thuyết xuông, học vẹt mà thôi ... Thôi vậy, không dám thì thôi, tha cho em đấy.”
“Ai nói em không dám?” Tiểu học muội nhìn bề ngoài hiền lành ngoan ngoãn, kỳ thực có một mặt ương bướng hiếu thắng, bị khích một cái là không chịu nổi.
“Em nghĩ cho kỹ đi, lần này không chơi quịt đâu, làm bạn gái không chỉ có danh nghĩa, ra ngoài là anh sẽ hôn môi đấy, cược không?” Soái Lãng đổ dầu vào lửa, ánh mắt nhìn tiểu học muội như nhìn trẻ con.
Vương Tuyết Na đỏ mặt nhưng quả thực bị khích rồi, sán tới nghiến răng: “Cược thì cược, nhưng em mà thắng sẽ vả miệng anh hai cái đấy.”
“Ok!”
Soái Lãng trịnh trọng đưa tay ra, Vương Tuyết Na cũng nghiêm mặt bắt tay, hai đôi mắt nhìn nhau như tóe ra lửa.
Hồng Vũ thông bảo, đao ba thạch, Kiến Viêm thông bảo, Xúc xác Thiên Khải, tiền giấy Thành Hóa , giấy cầm đồ Dân Quốc, vãn Thanh thải điệp, rửa bút thanh hoa, hắc dứu ôn tửu, gốm xanh lò Việt ... Mười mấy món đồ cổ lần lượt đưa lên, đều là món đồ do một số hiệu kinh doanh đồ cổ Trung Châu, tỉ lệ thành công lên tới 70%, vài món đồ giá khởi điểm quá cao mà hỏng, không khí ngày một nhiệt liệt.
Châu đầu ghé tai bàn bạc, mặt ảo não vì vuột mất đồ tốt, người đắc ý nhận tiếng vỗ tay, có người chỉ lặng lẽ khoanh tay quan sát ... Tất cả đều truyền tới màn hình giám sát của tổ chuyên án, từng khuôn mặt được quét qua phần mềm định dạng.
Không có, vẫn không phát hiện ra ai cả, nếu nguồn tin chính xác, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là do nghi phạm dùng trung gian.
Trong phòng hội nghị, người phụ trách so sánh, người phụ trách điều phối, người sẵn sàng đợi lệnh chỉ đợi xác định mục tiêu là truy theo tài khoản, tất cả đang lặng lẽ chờ đợi .
Lý Lỵ Lam chưa gặp Soái Lãng, đương nhiên không hiểu vẻ mặt giận dữ của Phương Hủy Đình từ đâu ra, không biết trên màn hình của Phương Hủy Đình có một khung nhỏ chính là nam tử được chuyên môn giám sát, mà nam tử ngồi trong góc đó hình như chẳng bận tâm tới đấu giá, chỉ toàn trò chuyện với cô gái bên cạnh, cả hai đều rất vui vẻ.
“Tổ trưởng Thẩm, bắt đầu rồi, vật đấu giá số 42, trà cao Phổ Nhị.” Nhân viên kỹ thuật gọi, tức thì cả phòng đều chú ý.