Q2 - Chương: 110 Vở cũ diễn lại, đánh cược quịt nợ. (3)
“Quý tộc Thanh cung vì đảm bảo cung ứng trà Phổ Nhị cho triều đình, thiết lập mã đạo vận chuyển trà, tới nay gọi là Trà Mã cổ đạo, bắt đầu từ Côn Minh, trà cao chính là sản phẩm của thời đại lịch sử này.”
“Trà cao là chế phẩm do vố số lá trà nấu lên ngưng kết mà thành, lần gần nhất cuộc đấu giá ở Bắc Kinh, 75 gram trà cao bán với giá 84 vạn... Trà cao chúng ta đem đấu giá hôm nay được thầy Vương Tần Xuyên tới từ Cty xuất khẩu trà Vân Nam, cùng với 5 chuyên gia trong nghề giám định, trà cao này có tuổi đời trên 150 năm, tổng cộng nặng 157 gram... Giá khởi điểm 135 vạn... Bắt đầu...”
Người chủ trì giới thiệu xong chiếu lên trên kỷ lục cuộc đấu giá lần trước, vẫn là hai mỹ nữ sườn xám nâng chiếc khay chứa vật đấu giá đi triển lãm một vòng cho khách ngồi ở bất kỳ góc độ nào cũng được nhìn thấy rồi quay về.
“140 vạn.”
“145 vạn.”
“160 vạn.”
Vừa mới bắt đầu đã có ba giọng nói vang lên liền một lúc, đều rất gấp gáp, chứng tỏ khả năng thành công là rất cao, người chủ trì đưa tay về phía cô gái vừa báo giá: “ 160 vạn, lượt báo giá đầu tiên thôi đã sắp phá kỷ lục rồi, có ai tăng giá nữa không... Vâng, quý cô số 23 đã báo giá 160 vạn...”
Không khí của cuộc đấu giá là quan trọng nhất, người chủ trì gần như miệng nói không ngừng, làm người ta váng đầu hoa mắt, vừa cổ động vừa xen vào công năng diệu dược của trà Phổ Nhị.
“Vâng, 170 vạn rồi.”
“180 vạn... À không 185 vạn rồi thưa các quý vị.”
Lúc này chỉ còn lại hai người cạnh tranh, một nam một nữ, Soái Lãng ngồi trong góc quan sát. Nam chẳng phải ai xa lạ, chính là Vương Tu Nhượng, lão già đồng lõa với Cố Thanh Trì, nữ tóc dài, chỉ thấy lưng không thấy mặt, nhưng dựa vào bóng lưng kia hằn là mỹ nữ, tại sao à, chính sự tự tin thể hiện qua mỗi lần giơ biển, cô gái có sự tự tin đó dù không đẹp tới làm người ta choáng ngợp thì nhất định khí chất cũng rất cao.
“185 vạn, xem ra quý cô đây nhất định muốn có được trà cao này rồi, mọi người nên nhớ, đây là báu vật của trời cao, cách nấu trà cao này đã thất truyền, bây giờ không còn có thể làm ra thứ trà cao này nữa, như vậy nó chỉ có thể ngày càng ít mà thôi, mà ít đồng nghĩa với giá trị ngày một cao... 185 vạn, ai trả giá cao hơn không...” Giọng chủ trì đấu giá thông qua loa khuếch đại vang vọng toàn hội trường.
“Thôi đừng nhìn nữa, cách 300 vạn còn xa lắm...” Vương Tuyết Na đắc ý kéo Soái Lãng đang vươn dài cổ ngồi về chỗ.
“185 vạn lần thứ nhất, giờ người ra giá cao nhất là quý cô số 23, 185 vạn lần thứ hai...”
Tới đây vị tụt lại phía sau không nhịn được hô: “190 vạn.”
“200 vạn.” Giọng nữ trong trẻo lập tức ép xuống.
Một theo một ép, hội trường ồ lên nho nhỏ, 200 vạn cho 157 gram trà, cái giá quá bất ngờ, vượt xa kỷ lục ở Bắc Kinh rồi.
Xem ra khó có giá cao hơn nữa, chủ trì nói nhanh hơn: “ 200 vạn lần thứ nhất, thuộc về quý cô số 23, 200 vạn lần thứ hai...”
Vương Tuyết Na vui lắm, miệng ngâm nga ca khúc tiếng Anh loáng thoáng có câu "i win", đầu lúc lắc trêu ghẹo Soái Lãng, đinh ninh mình thắng chắc. Soái Lãng cười xấu xa, đột nhiên đứng dậy giơ biển báo của mình lên.
“300 vạn, tôi lấy.” Soái Lãng hô một cái giá áp đảo toàn bộ, mặt cố gắng giữ vẻ điềm nhiên dù tim đập như trống trận:
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía y, Vương Tuyết Na líu lưỡi không nói lên lời, mọi người sững sờ, cái giá này quá điên rồi, quy định mỗi lần nâng giá 5 vạn, y nâng một phát 100 vạn, vượt phạm vi tâm lý tiếp nhận của mọi người, được rồi, muốn bại gia cũng không chơi như thế chứ.
“Này anh chủ trì, mau hô đi chứ, sao cứ tới tôi là anh lại không nói nữa nhỉ?” Soái Lãng cầm biển nhắc.
Nghe vậy mọi người mới nhớ ra chuyện sáng nay, sau tiếng ồ lớn là tràng cười nghiêng ngả.
Người chủ trì nuốt nước bọt, kích động tới lạc cả giọng, chĩa búa vế Soái Lãng: “ Số 56 ra giá 300, 300 vạn lần thứ nhất, ai ra giá cao hơn không... Mọi người hẳn còn nhớ vị số 56 sáng nay đã báo giá áp đảo toàn bộ, Trung Châu chúng ta quả nhiên là chốn ngọa hổ tàng long... 300 vạn lần thứ hai, có ai không.... 300 vạn lần thứ ba, bán... xin chúc mừng số 56...”
Những người ở xa đứng lên nhìn vỗ tay, người ở gần thì đều quay đầu cười thiện chí, nhà họ Vương là ngạc nhiên nhất, hết nhìn Soái Lãng lại nhìn con gái mình, nhỏ giọng thì thầm với nhau. Soái Lãng mỉm cười phong độ, như không có gì to tát, tới khi ngồi xuống mới dùng ánh mắt sói xám nhìn Vương Tuyết Na: “Lần này xem em định quịt thế nào?”
Vương Tuyết Na hai mắt tròn xoe, luôn cảm thấy Soái Lãng rất ngốc, ai ngờ y không những ngốc lại còn điên: “Có cần thế không, anh tăng thêm 100 vạn chỉ để thắng cược à?”
“Không, là vì thắng được em …” Soái Lãng mỉm cười đính chính.
Vương Tuyết Na im như thóc, không dám nhìn Soái Lãng nữa, cắn môi quay đầu sang bên, có chút xấu hổ, có chút hư vinh, có cô gái nào trong trường hợp này lại không tự hào chứ? Nhưng mà Soái Lãng đoán chừng tiểu nha đầu đang tính xem phải quịt nợ thế nào. Soái Lãng không để ý, dù gì cũng có phải thứ của mình đâu, đây là thú vui khoảnh khắc thôi mà, tận hưởng ánh mắt ngỡ ngàng, thán phục xen lẫn đố kỵ xung quanh.
Không ai để ý nữ nhân ra giá 200 vạn đã lặng lẽ đứng dậy rời đi, lúc đi qua không khỏi nhìn chằm chằm vào Soái Lãng, bao gồm cả thành viên tổ chuyên án cũng thế, vì Soái Lãng lúc này thực sự quá chói mắt rồi.
“Anh Soái, đây là thẻ của anh, xin nhận lấy ạ.” Mỹ nữ quẹt thẻ cười thật ngọt với Soái Lãng.
“Anh Soái, đây là túi trà và trà cao mà anh đấu giá được, xin mời kiểm tra.” Ông chủ hãng đấu giá cười nịnh nọt, 300 vạn không phải là khoản giao dịch lớn, nhưng người bỏ ra 300 vạn mua thứ trị giá chừng 200 vạn thì là đại gia không nghi ngờ rồi, phất tay một cái, hai mỹ nữ sườn sám đỏ rực bê khay tới.
“Hai thứ đồ chơi, trang trọng thế làm gì?” Soái Lãng dù sao cũng chẳng hiểu giá trị, cũng chẳng phải của mình, thoải mái cho trà cao vào túi trà, nhét vào túi.
Ông chủ hãng đấu giá nhìn mà á khẩu, thứ này còn đắt hơn vàng mười mấy lần, từ vận chuyển tới lưu trữ đều phải cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ sơ xuất gì, vậy mà trong mắt người ta chỉ như món đồ chơi.
Trong lúc ngẩn ra thì Soái Lãng đi rồi.