← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 111 Phúc đi cùng họa, giai nhân như ngọc. (1)

“Mau mau, mau tiễn anh Soái, còn ngẩn ra cái gì.” Ông chủ thúc giục, quên luôn vừa rồi mình mới thộn mặt.

Hai bảo an vội vàng đuổi theo, một trước một sau, làm ra tư thế hộ giá, đi vào thang máy.

Không phải muốn vênh mặt làm đại gia, mà người ta coi mình như đại gia, lúc này Soái Lãng thực sự cảm thụ được sự ưu việt của người có tiền. Trên đường đi gặp phải nam nhân thì người nhất định sẽ cười lấy lòng, gặp phải nữ nhân thì người ta nhất định sẽ cười thật ngọt, nói thế nào cũng là người ngày đầu ném đi 500 vạn, gia sản khẳng định cao kinh khủng rồi. Gặp mặt Lâm Bằng Phi và Lý Chính Nghĩa, ánh mắt hai người đó cũng thay đổi.

Vương Tuyết Na mặc dù đơn thuần nhưng mà không ngốc chút nào, vừa kết thúc bán đấu giá chẳng đợi nói với Soái Lãng câu nào đã chạy mất, đứng cùng với rất nhiều người, căn bản không cho Soái Lãng cơ hội nói gì.

Ting một tiếng, vào thang máy, hai bảo an một béo một gầy một cao một thấp làm ra vẻ bảo vệ trái phải, trong thang máy còn có một nữ nhân, vai khoác hờ khăn lụa, đeo kính râm, dáng người tầm tầm, dung mạo tầm tầm, ngực cũng tầm tầm. Soái Lãng không để ý, đây là một tòa nhà văn phòng cho thuê, trừ hai công ty bán đấu giá còn nhiều công ty nữa, nhân viên văn phòng không ít.

Cầu thang máy khép lại, đi xuống dưới, cô gái phía sau Soái Lãng lên tiếng: “Anh là người đấu giá số 56.”

“Có vẻ vậy...” Soái Lãng quay đầu lại trả lời, không mấy chú ý, hôm nay có quá nhiều người lấy lòng y, nhất là mấy ông chủ nghề trà, tranh nhau đưa danh thiếp, hỏi có phải y định chia lẻ bán, hỏi y có muốn mua trà không, đều từ chối.

“Thưa anh, chủ tôi kinh doanh trà, anh có hứng thú...” Cô gái kia tới gần.

Biết ngay mà, Soái Lãng cắt lời, đối với loại người này phải từ chối nhanh, dứt khoát, nếu không sẽ phiền phức không hết: “Không hứng thú.”

“Vậy sao, bà chủ của tôi là một mỹ nữ, rất muốn quen biết anh.” Cô gái quả nhiên không bỏ qua.

Soái Lãng đợi thang máy dừng ở tầng 1, khi đi ra mới nói: “ Cô nhìn nhầm rồi đấy, không thấy khuynh hướng của tôi không ở trên người mỹ nữ à?”

Vừa nói một cái hai bảo an cũng cười theo, rời thang máy rồi mà cô gái kia còn đuổi theo nhét danh thiếp vào túi Soái Lãng: “Anh và bà chủ của tôi quen nhau ở Trường Cát, anh sẽ không quên chứ, cô ấy đợi anh ở tầng 2, đây là điện thoại, đi hay không là tùy anh.”

Nói xong một cái vội vã đi ngay.

Soái Lãng vừa nghe thấy địa danh Trường Cát, tim như bị bóp một cái, chẳng suy nghĩ gì qua, quay đầu lên tầng hai, bảo an vội ngăn lại: “Anh Soái, chúng tôi phải đảm bảo anh an toàn rời đi.”

“Về đi, thời buổi này đâu ra nhiều người xấu như thế, chẳng lẽ cướp của tôi à? Nếu có người cướp tôi cũng cho ngay...” Soái Lãng phất tay.

Hai người kia mong mà chẳng được, đợi ở cầu thang nhìn Soái Lãng biến mất ở cầu thang bộ.

...................................................

Biến mất rồi, cả 12 màn hình giám sát đều không thấy mục tiêu đâu, xe giám sát báo cáo, cầu thang bộ không bố trí camera, đó là tình huống bình thường.

Thẩm Tử Ngang thảo luận với mấy đồng nghiệp, tòa nhà này tổng cộng có 26 tầng, đấu giá ở tầng 3,4, trên đó có 7 công ty mậu dịch, 10 công ty IT, tổng cộng hơn 1000 người, cơ bản đã rà soát hết, vẫn không thấy nghi phạm lộ diện, chỉ có người bị nghi là đại điện của hắn hoạt động tích cực.

“Nếu không được thì khống chế người này trước đề phòng có biến.” Vị từ Ninh Hạ tới rất có đặc điểm vùng miền, mặt rỗ lỗ chỗ, đó là dấu vết của bão cát, hẳn là nếm trái đắng nhiều rồi nên rất nóng ruột.

“Không được, không được, y chỉ là cục đá dò đường thôi, xảy ra chuyện một cái là người phía sau chuồn ngay.” Vị tới từ Nội Mông, mặt rất lớn, lắc đầu.

“Tổ trưởng Thẩm, làm sao các anh khẳng định Đoan Mộc sẽ xuất hiện ở cuộc đấu giá? Nếu hắn không tới thì chẳng phải chúng ta phí công à? Với lại tôi không thấy cuộc đấu giá này có vấn đề gì, dù có cũng không đủ lọt vào mắt Đoan Mộc, vài trăm vạn chẳng đủ hắn nhét kẽ răng... Muốn làm ít nhất vài chục nghìn vạn, hoặc trăm triệu chứ...” Đồng nghiệp phương nam chỉ trích.

“Chuyện này hiện vẫn chỉ là lý luận... Tiểu Phương, điều tư liều vụ án lừa đảo qua điện thoại ra.” Thẩm Tử Ngang lần nữa điểm danh Phương Hủy Đình.

Phương Hủy Đình vội lục tư liệu cũ, những thứ này chưa đưa vào hồ sơ điện tử, phải tìm thủ công, lát sau đưa lên.

Thẩm Tử Ngang mở ra đặt trên bàn: “Có một tình huống nữa các vị hẳn chưa nắm được. Chính là nghi phạm này, Điền Nhị Hồ, vì vụ án năm đó bị phán 4 năm 6 tháng, thực ra có nửa năm phải ở trong bệnh viện, vì sao? Năm xưa khi thầy cha của phái Giang Tướng vào tù, Điền Nhị Hồ bị Đoan Mộc Giới Bình tra hỏi tung tích Anh Diệu Thiên, thứ này rốt cuộc giá trị thế nào tôi không biết, nhưng hắn bị Đoan Mộc chém đứt tay hắn, không phải chặt một phát mà là chặt dần từ bàn tay dần dần lên cánh tay, tận năm sáu đoạn, vô cùng tàn nhẫn. Lúc cảnh sát tới nơi thì hắn thoi thóp rồi... Về sau di thư của thầy cha là do hắn mang tới, ân oán giang hồ một khi báo thù là tới chết mới thôi, bao nhiêu năm trời vẫn nung nấu oán thù...”

Phương Hủy Đình nghe mà lạnh người, thầm lo cho cái tên ngốc hồ đồ lọt vào tầm mắt của tổ chuyên án.

Chính cuốn sách khiến người ta thiếu chút nữa mất mạng kia sẽ xuất hiện ở buổi đấu giá, theo di ngôn của thầy cha phái Giang Tướng, trong Anh Diệu Thiên có chứa bí mật tương truyền đời đời của phái Giang Tướng, bí mật này rốt cuộc là gì, Thẩm Tử Ngang không biết, nhưng người chết khẳng định Đoan Mộc Giới Bình sẽ phải có cho bằng được.

Đây vốn là ân oán giang hồ chẳng khiến cảnh sát coi trọng, nhưng sau khi liên hệ nghi phạm với vô số vụ án lừa đảo, tỉnh không thể không coi trọng cao độ, quyết giăng một mẻ lưới bắt hết tất cả.

Thế nhưng án càng tra, sương mù càng dày đặc, giống như ngoài kia vậy.