← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 112 Phúc đi cùng họa, giai nhân như ngọc. (2)

Rẽ vào góc chết của hành lang, Soái Lãng lấy di động ra trên đó có một tin nhắn, lối thoát hiểm tầng 2.

Hành động như phim điệp viên này làm tim Soái Lãng đập ngày một mạnh, tự muốn vọt khỏi lồng ngực, vừa hi vọng là người kia, lại mong là không phải, đẩy cửa an toàn, vai dùng sức không kịp phản ứng, bị người ta kéo tuột vào góc.

Soái Lãng líu lưỡi: “Em, em …”

“Thứ vô lương tâm, quên mất tôi rồi phải không?” Người kia cởi kính râm ra, đôi mắt phượng hàm chứa nụ cười, môi cong lên, đỏ thắm như son, răng trắng như ngà, nâng cằm Soái Lãng: “Chỉ mới vài tháng mà thay đổi lớn quá nhỉ, tôi cứ nói tiểu ca vung tiền như rác kia làm sao lại quen mắt như thế?”

Chính là Tang Nhã, cũng chỉ ở trước mặt Tang Nhã, Soái Lãng mới bảo sao nghe vậy, chưa kịp nói hết câu bị người ta nâng cằm, lại bị bẹo má, niềm vui quá lớn, làm y nhất thời kích động, đầu óc rối loạn hết cả, nắm tay Tang Nhã: “ Tang Nhã, em em ... em về từ bao giờ, sao không tìm tôi? Cái di động kia của tôi luôn mở, trừ em ra tôi cho vào danh sách đen hết rồi.

“Thế hả? Nói vậy thì đúng là còn một chút lương tâm đấy, tôi mới về, nhưng không thể ở lâu, giúp tôi làm một chuyện.” Tang Nhã không để ý tay bị Soái Lãng nắm chặt, tay kia vuốt ve má y, ánh mắt trìu mến, tuy thế không khó nhận ra chút lạ lẫm đề phòng do xa cách lâu ngày.

Đó là bản năng của kẻ lừa đảo.

“Em nói đi ...”

“Trà cao mà anh vừa đấu giá được, chủ tôi rất hững thú ... “

Soái Lãng rất rộng rãi, cho tay vào túi quần lấy túi trà kia ra, vỗ vào tay Tang Nhã: “Cho em hết đó.”

Hả? Tang Nhã giật bắn mình, giơ tủi trà lên: “Cái này giá 300 vạn đấy.”

“Cho em mà, tôi lại còn tiếc à?” Soái Lãng cười toét miệng, tới giờ vẫn chưa tin Tang Nhã đang đứng trước mặt mình, có những lúc sợ cả đời này không gặp được cô nữa.

Tang Nhã mở túi xách, lấy một cọc tiền đặt vào tay Soái Lãng: “Không phải tôi muốn mà là người khác muốn, tôi cũng không hiểu thứ này.”

“Vậy cũng không thể lấy tiền của em .” Soái Lãng muốn từ chối.

Tang Nhã đã cởi thừng trên túi trà, miếng trà cao đen xì xì xuất hiện, chỉ thấy cô lấy móng tay cậy một ít, cẩn thận gói lại.

Soái Lãng không em u nổi cảnh đó: “Em không lấy hết thì lấy nhiều chút, tôi không thiếu thứ này.”

“Đừng bốc phét, cả nước chỉ có miếng trà cao này lớn nhất, giữ cho kỹ ... Người muốn cướp thứ này nhiều lắm đấy.” Tang Nhã buộc túi trà trả lại.

Soái Lãng vừa nhận lấy thì thấy cô cũng vội vàng xoay người muốn đi, giang tay chặn lại: “Em đi ngay sao?”

“Ừ, anh biết mà, tôi không thể ở lâu …” Tang Nhã nói câu này thiếu chút tự nhiên, sau đó ôm cổ Soái Lãng, hôn một cái rồi tách ra, đi ngay.

“Tang Nhã, tôi ở khu phong cảnh Hoàng Hà mở một hiệu thủ công mỹ nghệ, có thời gian em tới đó xem, nếu không có gì làm, ở đó cũng có thể kiếm bát cơm ... Ở đó kỳ thực kiếm được tiền ...” Soái Lãng nói không có chút trật tự trước sau gì, cảm xúc của y lúc này của y còn chưa bình ổn lại.

Có điều Tang Nhã hiểu, từ trong mắt Soái Lãng cô thấy được sự si mê quyến luyến, quay lại yêu thương vuốt ve má y, cười nhẹ lắc đầu, ngả mình vào vòng tay Soái Lãng, để toàn bộ thân hình thơm nức ngã vào lòng, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của y, nhẹ vươn đôi tay ngọc quấn chặt lấy cổ , cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm từ từ hôn lên môi y. Hôn chậm, nhưng sâu. Soái Lãng liền cảm nhận được sự ôn nhu tiêu hồn thực cốt kia, dựa lưng vào tường, cam tâm làm một bên bị chinh phục, tận tình hưởng thụ giây phút ngây ngất đó.

Nụ hôn kết thúc, Tang Nhã đối diện với Soái Lãng, ngữ khí không còn khoảng cách như trước, thay vào đó là sự ôn nhu vô tận, giống như đêm đó: “Ngàn vạn lần đừng si mê em , em là kẻ lừa đảo, chuyên môn lừa nam nhân háo sắc như cậu đấy ...”

Nói rồi vuốt chóp mũi Soái Lãng một cái, đi ngay, bước chân rất nhanh.

Soái Lãng không giữ, biết với thân phận của Tang Nhã, cô ở lại thêm lúc nào là tăng thêm nguy hiểm lúc ấy, nên chỉ đuổi theo, chạy tới cổng, từ xa thấy cô gái váy lam giày trắng đi lên chiếc taxi đỏ, biến mất ở đầu đường.

Một tay cầm túi trà cao giá trị 300 vạn, tay kia cầm cọc tiền dày, Soái Lãng chẳng có chút hạnh phúc nào, bao ngày đêm tương tư, mong đợi, khi gặp lại nhau chỉ để tiếp tục chia tách.

Thời gian này Soái Lãng thay đổi không ít, giờ y suy nghĩ bớt kích động hơn, chu đáo hơn, y đã biết, mình và Tang Nhã là người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, mỗi người có phương thức sống mình thích, dù gặp nhau cũng chẳng thể tới với nhau.

Ngẩn ra đó rất lâu Soái Lãng ủ rũ lên xe, vừa đi vừa nghĩ linh tinh cho tới tận khi tới Phượng Nghi Hiên, lấy túi trà cao ra, ước chừng trọng lượng .. Mỉm môi cười xấu xa, lấy ra vẻ một miếng lớn, cho vào. Sau đó bảo tiếp tân gọi Thịnh Tiểu San, đợi Thịnh Tiểu San xuống, Soái Lãng ném túi ra: “Đấy, trà cao 300 vạn, mất đừng tìm tôi.”

Nói xong bỏ đi ngay.

Thật kỳ quái, Thịnh Tiểu San thấy hành vi của Soái Lãng lạ lắm, nghĩ không ra, gọi điện liên hệ với Khấu Trọng rồi rời công ty.

Quy trình là như thế, đồ do Soái Lãng đấu giá về, giao cho Thịnh Tiểu San, vì lấy tiền Phượng Nghi Hiên mua, Thịnh Tiểu San trả đồ lại .... Có điều lần này Khấu Trọng thấy lạ, ước chừng cái túi mà hồ nghi.

Khi tới tiểu khu Phượng Hoàng Đài thì đã là 6 giờ chiều, trời vừa mới tối, đi vào giao thứ này cho thầy cha đang xem sách, giọng đầy phẫn nộ: “Thầy cha, con vừa mới mang về cân, thằng lưu manh đó lấy mất hơn 3 gram ... Con hỏi rồi, Tiểu San nói, nó đi vào ném một cái rồi chạy, hẳn là sợ bị phát hiện.”

“Ha ha ha, cậu có phát hiện thì y cũng không nhận, y không nuốt hết là tốt lắm rồi, biết đủ đi.” Cố Thanh Trì không giận, ông lạ gì cái thói tiện tay dắt dê của Soái Lãng, y mà không làm thế mới lạ, mở túi ra ngửi, sau đó đeo bên hông, đúng là vật tùy thân.

Nâng giá ảo mua về, rồi lại bị bẻ mất một miếng, nếu không có kết quả thì đúng là vừa mất phu nhân lại thiệt quân, Khấu Trọng có chút lo lắng: “Thầy cha, vẫn không thấy Đoan Mộc lộ diện, buổi chiều nữ nhân ra giá 200 vạn chính là Từ Phượng Phi, bị Soái Lãng cướp mất.”

“Trước khi xác nhận thật giả hắn sẽ không xuất hiện đâu, thậm chí lần này chưa chắc hắn đã lộ diện ở buổi đấu giá, có điều ta nghĩ hắn sẽ tới ... Thứ này một khi lộ diện, hắn sẽ tra cho tới cùng, nếu không hắn ăn không ngon ngủ không yên.” Cố Thanh Trì cầm sách lên, đó là cuốn Nguyên khúc bản buộc chỉ, lại nghĩ ra cái gì đó.

“Phàm là người đều có tâm ma, người trưởng thành cần một chỗ để chứa lương tâm, nếu không có chỗ này thì sẽ sinh ra tâm ma ...”

“Ví như tâm ma của Đoan Mộc chính là ta, ta chưa nhắm mắt, hắn không yên tâm. Tâm ma của cậu là lương thiện, cho nên làm kẻ lừa đảo bao năm mà không có thành tựu ... Hay như thằng nhóc bẻ một miếng trà cao của ta, tâm ma của y là tò mò, y mang về không phải để uống, mà là phân biệt thật giả, y luôn muốn tìm hiểu xem ta làm cái gì, cái tính tò mò đó tự đưa y lún sâu vào vụ án này ... Ha ha ha ha ...”