Q2 - Chương: 113 Kiêu hùng tịch mịch, tiểu nhân xấu xa. (1)
7 giờ tối, trong nhà ông chủ hãng trà Lạp Lạp Hương đón hai vị khách không mời, ông chủ này tuổi đã quá tứ tuần, mặt trầm ổn như Thiết Quan Âm, mặc dù ở nhà thường tiếp khách, nhưng không ngờ lần này khách là hai đại mỹ nhân. Một trẻ trung cao ráo, vóc người cân đối, còn đẹp hơn cả siêu mẫu trên TV, vị còn lại nhiều tuổi hơn một chút nhưng phong vận thành thục, nhan sắc càng mặn mà hơn vài phần, giống quý phụ nhà hào môn.
Ông chủ Vạn không dám chậm trễ, mời khách vào nhà, vừa mới hỏi ý tới, quý phụ xòe tay ra, lòng bàn tay có thứ đen xì xì, là người kiến thức rộng rãi, mắt ông chủ Vạn sáng lên: “Trà cao... Đồ tốt, hãng trà chúng tôi cũng có một miếng từ thời Cách Mạng Văn Hóa, hôm nay có cuộc bán đấu giá bán được tới 300 vạn... A, đây đúng là đồ tốt.”
“Ông chủ vạn, đây chính là thứ trà cao đã mua được ở buổi đấu giá, hơn 2 gram, tặng cho ông, có điều mời ông pha trước mặt nếm thử xem thật hay giả...” Quý phụ nói giọng phổ thông rất êm tai, nhưng ngữ điệu lại kiểu ra lệnh.
Ông chủ Vạn gật đầu ngay, mời hai nữ nhân kia vào gian trong, nơi đó có phòng trà riêng biệt, sàn trúc, cây cảnh, hồ thủy sinh trong nhà, tất nhiên là bàn trà, bếp, ấm, thìa... Không thiếu gì cả.
Miếng trà cao kia được ông chủ Vạn hết sức cẩn thận đặt vào trong dụng cụ bằng sứ, đun nước sôi, trong thời gian đợi cầm lên ngửi, gật đầu liên hồi. Khi nước sôi rồi cẩn thận lấy cái kẹp gắp vài mảnh vụn cho vào chén... Kỳ cảnh xuất hiện, nước sôi bập bềnh như bị vẩy mực, nhuộm thành màu đỏ sẫm, nhưng vẫn trong vắt. Ông chủ Vạn cầm chén trà lên hít thật sâu, sau đó nhấm một ngụm, mặt nở nụ cười tựa uống quỳnh tương ngọc dịch, thư thái rên lên: “ Ngọt, gắt mà không mất độ thuần, bá khí mà không mất ôn hòa, lên men hơn trăm năm, trên đời e không có miếng thứ hai nữa rồi... Hai vị, thứ này tôi không dám nhận, tùy tiện tới tay người hiểu trà nào cũng vài vạn.”
“Vậy anh chắc chắn là đồ thật?” Cô gái trẻ tò mò hỏi.
“Thật, chắc chắn là thật, đồ cổ có thể làm giả, trà cổ thì không thể làm giả, hai vị cứ thử đi, dù là người không hiểu trà, uống một chén thôi cũng toát mồ hôi. Trà càng lâu năm càng có cá tính, trà Phổ Nhị càng lâu càng thơm, hai vị đừng coi thường mẩu nhỏ này, ít nhất đùng 20 cân trà thượng phẩm luyện thành, trước kia chỉ có hoàng gia ngự dụng mới dám xa xỉ như thế...” Ông chủ Vạn thi thoảng liếc nhìn cục trà rõ ràng là yêu thích vô cùng, nhưng đồ quá quý trọng không dám nhận, suy nghĩ xem nên có mua không.
Đúng lúc này hai mỹ nhân đồng loạt đứng dậy, quý phụ nhiều tuổi hơn không nhìn miếng trà, bỏ lại một câu: “ Tặng cho ông, coi như chúng tôi chưa từng tới đây...”
“Vâng, vâng, tôi hiểu... Hay tôi trả cho hai vị một cái giá hợp lý.” Ông chủ Vạn mừng lắm, miệng nói lời khách khí.
Hai mỹ nhân không dừng bước, đi ra ngoài lên chiếc xe taxi bình thường, Tang Nhã ngồi ở ghế phụ lái nói đi tới tòa nhà bưu điện, quý phụ ghế sau nhắn tin: Trà là hàng thật.
Không có tin nhắn hồi âm, Từ Phượng Phi cũng không đợi, cất di động đi.
Xe đến nơi, Từ Phượng Phi lên phòng trước, Tang Nhã làm trợ lý, tới chỗ tiếp tân xử lý công việc.
Gian phòng thanh nhã, sạch sẽ gọn gàng, Từ Phượng Phi kéo rèm cửa sổ xuống, ghé qua khe rèm nhìn ra ngoài, vị trí của tòa nhà Bưu Điện vô cùng tốt, hướng đông, nam, bắc đều có mấy con đường, tây dựa lưng vào khu thành cổ, nhà dân san sát, ngõ nhỏ chằng chịt thông các nơi.
Rất nhiều năm trước cô sống ở đây, có điều nhìn lại, nước bẩn lênh láng, rác thải khắp nơi, chẳng khác gì nhiều năm trước, làm cô có chút nghi hoặc, làm sao mình lại có thể sống nổi ở nơi như thế.
Rất nhiều người khi thành đạt đều theo bản năng che giấu đi quá khứ không được vẻ vang lắm của mình, Từ Phượng Phi cũng là một trong số đó.
Cô từng đi xem đường Đông Phong nơi mình kiếm sống, mười mấy năm trước KTV, sàn nhảy vừa truyền vào Trung Châu, nơi ấy hưng thịnh một thời. Khi đó cô dẫn một đám em út đưa đón khách kiếm tiền, giờ cảnh còn người mất, đã quy hoạch thành trung tâm thương mại và tòa nhà văn phòng. Cũng đi thăm qua nhà máy kẹo mình từng làm việc mấy năm, đã san bằng xây khu dân cư, đi xem cả nhà cũ, nhà vẫn còn, có điều bị viết chữ "giải tỏa" rất to trên đó. Từ Phương Phi không tiếp tục tìm nữa, trong ký ức chỉ có một bóng dáng say khướt, chưa từng có tình thân níu kéo.
Nơi này không tệ, Từ Phượng Phi ngồi xuống, nước đã sôi, rót một cốc nước đặt lên bàn tháp, vuốt tay, cảm thấy ram rám, cầm lên xem kỹ, suy nghĩ đầu tiên là... Già rồi. Dù có dùng bao nhiêu mỹ phẩm cũng không che giấu được vết tích tháng năm, làn da từng căng mọng giờ đã thấy nhão ra, sờ mặt, dù có bôi kem dưỡng da cũng chẳng quay về thời dung nhan rực rỡ, hai tay nâng ngực, đó là vốn liếng đối phó với nam nhân, đã có dấu hiệu chảy sệ.
Già rồi, thực sự là già rồi, năm xưa cùng Đoan Mộc Giới Bình rời khỏi nơi này đã gần 15 năm, 15 năm thay đổi rất nhiều thứ, chỉ không thay đổi bản thân, vẫn chỉ có một mình, mỗi lần nhìn dung mạo đang già đi, lại nhớ tới nam nhân khiến cô vừa yêu vừa hận lại không thể rời khỏi ấy, mỗi lần nhớ tới luôn kết thúc bằng tiếng thở dài.
Hai người quen nhau ở chốn ăn chơi, đó là chuyện ăn bánh trả tiền, kéo dài mười mấy năm như vậy, cũng chỉ vẻn vẹn có như vậy, Từ Phượng Phi luôn nghĩ, mình thiếu cái gì chứ? Có lẽ là thứ mình luôn cho rằng không đáng tiền nhất.
Là tình yêu? Tình thân? Gia đình?
Cô chẳng biết, cô cứ một mực tiến tới, khỏa lấp trống vắng trong lòng.
Nghĩ ngợi một hồi thì nước đã nguội, Từ Phượng Phi xua đi suy nghĩ vẩn vơ, hiện không phải lúc, lần này trở về không giống chuyện làm trước kia, cô cầm cốc nước lên nhấp một ngụm bình tâm lại thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Từ Phượng Phi đi ra mở cửa, nhìn thấy cô gái dựa cửa cười, cô tránh sang bên cho khách vào nhà, cô gái đó cao ráo, gợi cảm, dung nhan xinh đẹp, làm Từ Phượng Phi như nhìn thấy mình nhiều năm trước.
Hai người chia nhau ngồi xuống, Tang Nhã mang ra cái hộp giấy: “Chị Từ, có người tặng đồ, chị có người quen ở Trung Châu à?”
“Trung Châu là nơi quen thuộc nhất của chị... Người đó có nói gì không?” Từ Phượng Phi không xem cũng biết là cái gì.