← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 114 Kiêu hùng tịch mịch, tiểu nhân xấu xa. (2)

Tang Nhã ngồi ở mép giường, vắt chéo chân, một tay chống cằm: “Không nói gì cả, đưa cho em rồi đi luôn, có vẻ là người bản địa.”

“Đó là người của ông chủ, làm công giống chị với em thôi, chuyện của ông chủ đừng hỏi nhiều.”

“Thật á? Ai mà chỉ huy được người như chị? Em không tin.”

“Có gì mà không tin, chị nói với em là chị giống em, xuất thân từ hộp đêm thì em tin không? À phải, khi đó gọi là sàn nhảy, chứ chưa có cách nói hộp đêm, có điều tính chất giống nhau, đều là mua vui cho nam nhân thôi, thứ chị em mình giỏi nhất đó.” Từ Phượng Phi mỉm cười.

Tang Nhã sửng sốt, hai người mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng cực kỳ tâm đầu ý hợp, cô luôn đóng vai trò trợ thủ của Từ Phượng Phi, lần này biết xuất thân của bà chủ, cảm giác khó nói lên lời.

Từ Phượng Phi lại rất thản nhiên: “Chị chưa từng hỏi qua quá khứ của em, nhưng chị nghĩ chắc không phải là câu chuyện ấm áp hạnh phúc... Bất kể vì lý do gì, vì tiền, vì gia đình hay vì một tên mặt trắng, đều có thể lý giải, có điều nếu em sa đọa mà không có ai để ý, không có ai nhớ nhung thì thật đáng buồn …”

Tang Nhã nghe lời ấy cứ ngẩn ra, hình như, không biết có tính không, một khuôn mặt chẳng xuất sắc, một lần bất ngờ tương phùng, nhất thời xúc động trải qua tình một đêm, lại lần nữa trùng phùng ngắn ngủi, nếu có một người thực sự quan tâm tới mình, đó có lẽ là anh ấy... Đồng thời lại lắc đầu, không nên như thế, cô gái như mình làm gì có tương lai, anh ấy tốt nhất nên quên mình đi.

“Em đang nhớ tới một người.” Từ Phượng Phi là nữ nhân thông minh từng trải, một thoáng nhu tình hiện trên mặt Tang Nhã không giấu được cô, cùng là nữ nhân đoán ngay được: “ Không phải giấu, đâu phải chuyện gì xấu hổ, nam nhân không thể thiếu nữ nhân, nữ nhân cũng thế thôi... Có người vương vấn là tốt, không như chị, chẳng vướng bận gì... Phải rồi, hôm nay em bỏ 3 vạn ra mua về 2 gram trà, không có gì chứ?”

“Không ạ.” Tang Nhã đáp rất vô tội.

“Y bỏ nhiều tiền như thế mua về, em lại mua 2 gram với giá 3 vạn, hơi lỗ đấy.” Từ Phượng Phi nghi vấn.

“Chị Từ, chị không biết bản lĩnh của em sao, đừng nói 2 gram, em mà chịu bỏ công sức, y còn cho em hết ấy chứ, hì hì.” Tang Nhã cười che giấu.

“Điều này thì chị tin, nam nhân có thể cưỡng lại em không nhiều, nếu không chị đã chẳng nhìn trúng em... Được rồi, chị phải đi làm vài việc, em nghì ngơi đi, cố gắng đừng chạy lung tung, đừng tiếp xúc với người lạ, mai chúng ta không xuất hiện, đấu giá ngày kia sẽ tham gia, xong việc rồi về... Chị ra nước ngoài, chuyện ở Trung Châu giao hết cho em.” Từ Phượng Phi cầm thứ Tang Nhã mang về cho vào túi xách, vừa đi vừa dặn dò.

Tang Nhã vâng dạ tiễn ra tận thang máy, đợi người đi rồi mới thở phào, tay ôm ngực cảm giác tim đập mạnh hơn bình thường.

Mấy tháng trước khi Tang Nhã ở hộp đêm phương nam săn mồi thì gặp người chị say khướt này, sau khi quen biết mới phát hiện người chị rất kín tiếng này thường bay qua bay lại trong ngoài nước, chi tiêu rất lớn mà không thấy có công việc chính đáng nào. Tang Nhã mơ hồ nhận ra đây là cao nhân trong nghề, nói thật, khi đó nhận lời tới công ty giúp đỡ là muốn học trộm vài chiêu. Thực sự là cô học được không ít, càng học càng thấy so với chị Từ, việc mình làm trước kia chỉ là trò trẻ con, càng học càng kính phục, không ngờ hai người xuất thân tương đồng, làm cảm giác rất phức tạp.

Nếu mình đạt tới tầm như chị ấy còn lo không có nam nhân sao?

Đột nhiên một suy nghĩ như vậy nổi lên trong lòng, Tang Nhã cười tự trào, đóng cửa lại một cái vung chân đá bay giày cao gót, lục lọi di động trong ví, tìm tòi trong đám ông chủ Vương, ông chủ Tần, ông chủ Trương... Cuối cùng tìm được một số điện thoại, là số Soái Lãng, cầm điện thoại trong tay do dự rất lâu, cứ khi muốn bấm xuống cảm giác ngón tay cứng đờ... Rốt cuộc cô không gọi được, ném điện thoại sang bên, nằm ngửa trên giường, không hiểu vì sao lại không gọi.

.......................................

Bóng đêm bao phủ Trung Châu rất đáng xem, đường sắt chạy xuyên qua thành phố, như đường kẻ chính xác chia Trung Châu làm hai phần đông tây.

Từ Phượng Phi ngồi xe taxi dạo chơi khắp nơi, chẳng còn tìm được cảm giác quen thuộc nữa, canh súp nóng ở đường Thuận Hà, bánh kẹp thịt ở đường Vĩ Ngũ, món mì trộn ở Quảng trường mùng 7 tháng 2.... Những món ăn vặt ký ức rõ ràng nhất, đều không thấy đâu nữa, tùy ý hỏi tới mì sợi to Đại Vương còn không, nghe tài xế nói nhà đó vẫn còn, đột nhiên vui sướng, tựa hồ tìm thấy người thân mất tích lâu ngày.

Xe đi tới đường sân bay dừng lại, ngay đầu đường cao tốc, trả tiền xe rút điện thoại, đứng đợi ở đầu đường rất lâu mới có chiếc xe thương vụ dính bùn đi tới, nhìn biển số xe, Từ Phượng Phi vẫy tay, xe đỗ lên bên cạnh, mở cửa đi lên...

Tiếp tục đi về phía trước, Từ Phượng Phi ngồi cạnh vị khách duy nhất, lái xe là vệ sĩ, rất chuyên nghiệp, không quay đầu lại, người ngồi bên cạnh dưới ánh đèn mông lung nhìn không rõ bóng người, có điều bóng người đó đã quá quen thuộc. Người kia nhận lấy thứ trong tay Từ Phượng Phi, mân mê không nói gì cả, cô lấy làm lạ: “Bình, đi đâu đấy?”

“Bắc Mang.” Người kia nhà hai chữ, không lớn, không nhỏ.

“Mộ ạ?” Từ Phương Phi ngạc nhiên

“Ừ.”

“Tới đó làm cái gì?”

“Thăm lão già.” Giọng người kia không nóng không lạnh.

Nói tới đó là Từ Phượng Phi biết ai rồi, người đó cô có ấn tượng, lúc rời Trung Châu từng thấy anh em họ rất cung kính với "lão già", nói ra tất cả mọi thứ có được hôm nay chính là do "lão già" ban cho, là "lão già" thành tựu cho hắn, nhưng hắn lại hủy "lão già"....

Đó là tâm bệnh nhiều năm của Đoan Mộc Giới Bình, thậm chí Từ Phượng Phi thấy bốn năm trước Đoan Mộc Giới Bình đột nhiên dừng tay, di cư hải ngoại liên quan tới người đó.

“Thật sao?” Từ Phượng Phi khẽ hỏi, nhìn thấy Đoan Mộc Giới Bình mân mê thứ kia, chính là la bàn ngà voi đấu giá được.

Đoan Mộc Giới Bình khẽ nói: “Không giả được, la bàn ngà voi bảo tồn được tới tận bây giờ không có mấy cái, gọi là ma đâu kiên, thận vật ngôn chỉ có một... Đây là di vật của phái Giang Tướng, đời đời kiếp kiếp tông sư dựa vào nó kiếm cơm, em xem, nơi này có dạ quang... Cho dù là trông đêm cầm trong tay cũng phát sáng, rất dọa người: Chắc chắn là lão già đó rồi!”

..

Hôm nay dừng ở đây nhé, giờ các phe phái lộ diện hết rồi đấy, phe Soái Lãng, cảnh sát, lão già và Đoan Mộc Giới Bình, tiếp theo là đoạn cao trào kéo dài liên miên của truyện.