← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 115 Kiêu hùng tịch mịch, tiểu nhân xấu xa. (3)

Từ Phượng Phi nâng la bàn lên, quả nhiên là phía sau có phần lạc khoản đang phát sáng, quả không thẹn là di vật của tông sư lâu đời, nhưng cô không để ý, chỉ có tin tức "lão già" đã chết làm cô yên tâm, mối lo mấy chục năm đã có thể bỏ xuống rồi.

“À phải, người bên cạnh em có đáng tin không?” Đoan Mộc Giới Bình hỏi: “ Cô gái em mang theo đó, anh thấy em thân thiết quá rồi đấy, có rõ lai lịch người ta không?”

“Xuất thân hộp đêm, anh thực sự hi vọng có thể làm rõ lại lịch à? Có điều cô bé đó rất thông minh linh hoạt, còn trẻ nhưng dựa vào cách ứng xử thì xem ra cũng trải qua nhiều chuyện rồi, khi em gặp cô ấy, cô ấy đang câu cho mấy kẻ có tiền xoay vòng vòng vòng... Về sau em dẫn theo làm ăn, rất thuận tay, dễ hơn bồi dưỡng người mới nhiều.”

Từ đầu tới cuối cả hai người bọn họ đều không nhắc tới tên Tang Nhã, đó là cách nói chuyện của Từ Phượng Phi và Đoan Mộc Giới Bình, vì đại đa số cái đó là giả.

“À, thì ra là đồng nghiệp, vậy đỡ tốn công...” Đoan Mộc Giới Bình chỉ hời hợt bình luận một câu như thế, không hiểu nhiều nữa, hắn tin tưởng Từ Phượng Phi ở mức độ nhất định, chuyển chủ đề: “Em xác nhận chuyện trà cao thế nào?”

“Tiểu Nhã mua được 2 gram từ người đấu giá kia, em tìm trà thương giám định rồi, đó là một danh nhân trong nghề, ông ấy đã khẳng định, không giả được.” Từ Phượng Phi thuật lại quá trình tìm người giám định ra sao.

“Còn người đem đấu giá ba di vật của thầy cha, có tình huống chi tiết không?” Đoan Mộc Giới Bình tiếp tục hỏi, từng chi tiết cần phải xác nhận kỹ càng, hắn biết người mình đối đầu lợi hại tới mức nào, năm xưa tuy đưa được lão già đó vào tù, nhưng vì hắn ra tay bất ngờ, phối hợp nhiều nhân tố khác nhau mới thành công, nếu đối đầu thực sự, phần thắng của hắn có lẽ chưa tới năm phần.

Nhiều năm qua hắn vẫn luôn thông qua người phía dưới giám sát Trung Châu, bốn năm trước khi biết lão già đó ra tù, hắn không chút chậm trễ bay sang Singapore, kiếm một thân phận mới.

Gần đây hắn được tin lão già đó đã chết, hắn vẫn không dám có bất kỳ hành động nào, cho tới khi hắn nghe được thứ hắn khao khát bao năm bị đem ra bán đấu giá mới không thể không hành động.

Nhưng hắn vẫn phải tính tới khả năng đây là cái bẫy do lão già đó giăng ra, thậm chí đánh giá đây là khả năng rất cao.

Từ Phượng Phi lấy ra một chiếc USB đưa tới: “Đang tra, đây là ảnh chụp, em mua chuộc một bảo an giám sát hãng đấu giá, hắn cung cấp hình ảnh giám sát, em theo dõi vài ngày, hẳn không phải mai phục nhắm vào chúng ta.”

Đoan Mộc Giới Bình không xem ngay, vẫn đăm chiêu: “Cũng chưa chắc, anh không lo cảnh sát tra tới đây, anh không có án ở Trung Châu, bọn họ không thể tra, vụ án cũ thì mấy năm rồi, cũng không sợ họ tra tới đây... Anh lo là thầy cha, ông ta mà tính kế ai, căn bản không đề phòng được, chiêu số của anh đều học từ ông ta, anh sợ ông ta đến khi chết cũng không tha cho anh.”

Từ Phương Phi không hiểu: “Vậy vì sao anh còn về, Anh Diệu Thiên thực sự quan trọng đến thế à?”

Trên mặt Đoan Mộc Giới Bình để lộ cảm xúc hiếm có: “Đương nhiên rồi, phái Giang Tướng truyền thừa mấy trăm năm, thế nào cũng có điểm độc nhất định, chưởng môn mỗi đời đều nắm giữ Anh Diệu Thiên, cuối cùng đều có thể an toàn rút lui, trong đó có bí mật tương truyền...”

“Rốt cuộc đó là cái gì, bao năm qua anh nghĩ không thông, anh nghĩ ông ta sẽ không đưa bí mật này xuống quan tài đâu, dù chết rồi ông ta cũng để lại truyền nhân.... Không hạ được anh, ông ta sẽ chết không nhắm mắt, giống như anh, không có được bí mật này, anh không cam lòng.”

Từ Phượng Phi đã quen với cách nói chuyện không có tí sắc thái tình cảm nào của Đoan Mộc Giới Bình, nhiều năm trước hai người ôm tiền của đồng bọn bỏ chạy, cô rất tán thưởng sự bình tĩnh của Đoan Mộc Giới Bình. Có điều lúc này nghe tới cái chết không cam lòng của thầy cha, cô không đành lòng, quay đầu nhìn lại, thấy Đoan Mộc Giới Bình làm quá rồi....

Không lâu sau xe tới nghĩa trang Bắc Mang, Đoan Mộc Giới Bình có mối quan hệ ở Trung Châu, tìm ra không tin không khó, bọn họ gặp quản lý, đút cho ít tiền lấy cớ người từ xa tới thăm người thân. Viên quản lý không nghĩ nhiều dẫn họ đi, từ xa chỉ chỉ, tựa hồ có chút kỵ húy không chịu theo. Hai người một trước một sau, tay cầm bó hoa đi trong đêm tối rất lâu mới đến bia mộ 748, trên bia khắc chữ "Tiên sư Ngô Thanh Trì chi mộ".

Đoan Mộc Giới Bình không nhìn bia mộ mà xem xung quanh, thậm chí còn cầm la bàn như tầm long sư, trầm ngâm rất lâu ngẩng đầu lên nói từng chữ: “ Mẹ nó, bị lừa rồi... Không phải là mộ thầy cha.”

“Giả á? Anh nhìn một cái là ra?” Từ Phượng Phi ngạc nhiên.

“Đương nhiên là giả, nơi này khuất bóng, theo thuật tầm long, ứng ở long nhĩ, ngũ hành khuyết vị, dấu hiệu đại hung... Thầy cha dù có hồ đồ cũng không chọn nơi này, tro cốt bên trong nhất định không phải của ông ta.” Đoan Mộc Giới Bình khẳng định chắc nịch, mắt nhìn quanh như lo sợ có ai đó theo dõi.

“Nhỡ thầy cha chết bất ngờ, hậu nhân không hiểu thuật phong thủy thì sao?” Từ Phượng Phi nghĩ tới một khả năng.

“Tuyệt đối không thể nào, mấy sư huynh đệ của anh đều có hiểu biết nhất định về phong thủy, Ngô Ẩm Hữu càng được chân truyền bản lĩnh của thầy cha, họ không thể phạm sai lầm này.” Đoan Mộc Giới Bình lắc đầu từ mộ chạy lên trên bậc thang.

“Bình, liệu có thể do ông ấy tuổi già nghèo khó, người ta an táng bừa cho xong không? Dù sao ông ấy ở tù mười mấy năm, khi ra ngoài thì cảnh còn người mất cũng là rất bình thường, nói không chừng đám sư huynh đệ của anh tan đàn xẻ nghé, sau khi ông ấy chết, lấy đồ của ông ấy đổi tiền.” Nếu đại đệ tử đâm sau lưng sư phụ rồi, Từ Phượng Phi không đánh giá cao những người còn lại.

“Cũng có khả năng ấy...” Đoan Mộc Giới Bình bình tĩnh lại một nghĩ một chút, lấy bật lửa bật lên, soi thật kỹ bia mộ, phần lạc khoản dưới đáy có dòng chứ, đệ tử: Soái Lãng.

Một cái tên chưa bao giờ nghe qua, ánh lửa chiếu thoáng qua mặt người mày rậm, mắt to, bình thường tới không thể bình thường hơn, nhưng cực kỳ hồ nghi lẩm bẩm: “ Kỳ quái, Soái Lãng là ai?”