← Quay lại trang sách

Q.2-Chương 116 Kiêu hùng tịch mịch, tiểu nhân xấu xa. (4)

“Ai thế?”

“Dì, cháu là Soái Lãng.”

“Soái Lãng cháu tìm dì Vương làm gì?”

“Hả?”

Trước khu tập thể giáo viên Đh Trung Châu, trong loa cửa truyền ra tiếng cười khanh khách của Vương Tuyết Na, mất mặt rồi, âm thanh truyền qua loa cửa hơi biến đổi, Soái Lãng nghe nhầm thành giọng mẹ Vương Tuyết Na, hét lên: “Đừng trêu anh, anh tìm ông nội em giám định trà, không mở cửa thì anh đi đây.”

Cửa cạch một cái mở ra, Soái Lãng mỉm cười, chỉnh lại cổ áo thong thả lên tầng ba. Mặc dù khu tập thể giáo viên của Đh Trung Châu xây dựng cách đây hơn mười năm rồi, nhưng dù gì cũng là trường đại học cấp tỉnh, chẳng những không có dấu hiệu xuống cấp, cầu thang tới hành lang đều không chật hẹp tối tăm như những căn hộ xây cùng thời, bảo trì rất tốt.

Ngoài hành lang có nhiều dấu vết cuộc sống, bếp than sắc thuốc, chổi quét sân, cảm giác tốt hơn hẳn mấy chung cư hiện đại.

Soái Lãng lên tới tầng ba, nhà thầy Vương ở căn nhà cuối hành lang, cửa phòng trộm mở ra xuất hiện cái đầu nhỏ của Vương Tuyết Na nhìn chằm chằm, y vênh mặt: “ Tránh qua bên, không tìm em... À thầy Vương, bác gái...”

Cha mẹ Vương Tuyết Na đi ra, ấn tượng của họ với vị bỏ 300 vạn ra đấu giá trà cao là rất sâu, hơn nữa cũng biết là người phía dưới Lâm Bằng Phi, nên khách khí vài phần.

Vừa ngồi xuống, chưa uống được ngụm nước Soái Lãng đã nói ngay, không để thầy vợ chồng thầy Vương chuẩn bị đồ tiếp khách: “ Thầy Vương, không phiền hà đâu ạ, em nghe Tuyết Na nói ông cụ rất am hiểu trà đạo, nên bẻ trên miếng trà cao kia xuống một mẩu, một là thầy là thầy em, còn là thân thích của tổng giám đốc Lâm, em phải sớm tới thăm rồi mới đúng. Hai là em cũng muốn mượn kim khẩu ông cụ, đánh giá thật giả...”

Thế này vinh hạnh quá rồi, thầy Vương cười ngoạc miệng vờ vịt từ chối, bà Vương thì cứ nói thằng bé này khách khí quá. Soái Lãng lấy trà cao trong túi vải ra, thầy Vương tặc lưỡi luôn mồm, hứng thú lắm, xem một lúc gọi điện thoại rồi dẫn Soái Lãng xuống lầu, té ra là ông cụ sống trong cùng tòa nhà, bà Vương không theo, Vương Tuyết Na tò mò chạy theo.

Đến tầng 2, người trong nhà sớm biết mục đích của Soái Lãng, vào trong trò chuyện một lúc thì nước sôi. Soái Lãng có báu vật mà không biết làm gì, vẫn là ông già có kiến thức, cẩn thận cho trà cao vào bát sứ, cẩn thận gắp ít vụn nhỏ, lần lượt cho vào bốn cốc.... Vụn trà chạm nước là tan, thoáng cái biến thành màu đỏ sẫm, đỏ muốn phát sáng, hương thơm ngát tỏa khắp phòng.

“Đúng là đồ tốt, cha, cha nếm thử đi.” Thầy Vương mời cha trước.

Soái Lãng nhìn Vương Tuyết Na chẳng khách khí gì cầm chén lên thưởng thức, mặt ngây ngất, hỏi nhỏ: “Có thật không?”

“Biết ngay anh là tên ngốc không biết hàng.” Vương Tuyết Na mắng Soái Lãng, lời vừa ra khỏi miệng biết sai rồi, lè lưỡi một cái.

“Tuyết Na, sao nói chuyện với khách như thế, đó còn là học trưởng của con đấy.” Quả nhiên thầy Vương không vui quay sang trách, rồi hỏi: “Tiểu Soái, em không biết thật giả sao còn đấu giá?”

“Em có người bạn muốn có nó, em chỉ đấu giá hộ thôi, thực sự không hiểu thứ này, nên mới tìm tời nhà thầy kiểm tra, nếu là giả, mai em đi tìm hãng đấu giá.” Soái Lãng cầm chén lên nhấp một ngụm, cũng thơm, cũng ngọt, tóm lại là.... Giống trà, có gì đặc thù đâu? Bĩu môi nói: “Chẳng qua là lá trà nấu thành, cô đặc giống như dược hoàn trong Trung dược thôi mà.”

Phì một cái, Vương Tuyết Na cười không kìm nén được, thấy Vương lườm con gái một cái mới nói: “ Vật hiếm thì quý mà, công nghệ nấu trà cao cũ phức tạp vốn đã thất truyền …. đặc tính của trà Phổ Nhị là càng lâu càng thơm, còn có thể dùng như thuốc, chữa đầy bụng, tiêu hóa không tốt, thể hư vị hàn đều trị tốt. Thứ này của em quý quá, thầy không dám nhận, chỗ này trị giá vài vạn.”

Soái Lãng biết là họ thế nào cũng sợ nên mới không ném cả cục ra, xua tay: “ Thầy Vương, thầy nói thế xa lạ qua, em tặng ông cụ, thứ này trong tay em không phải phí à? Biết thật giả là được rồi, cám ơn thầy, em xin phép...”

Nói rồi đứng dậy, lúc này điều y băn khoăn nhất chính là đó, ông già điếc kia uống hăng lắm, nhắm mắt lại rên hừ hừ. Thầy Vương không giữ, vừa nói chuyện với cha, vừa sai con gái tiễn khách.

Trà cao là hàng thật, nếu là hàng thật lại khiến Soái Lãng nghi ngờ, trà cao thật, vậy thì túi trà khó mà giả được, nếu đều là hàng thật, lão già ngồi đợi nó lên giá thôi, bày cái trò đẩy giá này ý nghĩa gì, lỗ lớn rồi. Tiêu 500 vạn, riêng tiền trả hãng đấu giá 20 vạn, mình bẻ đi một miếng nữa, lão già lỗ lớn mà không đánh phát rắm nào.

Không bình thường, cực kỳ không bình thường mới đúng.

Nhất định là có vấn đề rồi, lão già đó đang làm trò gì đây? Soái Lãng đứng lại suy nghĩ, mình vốn định đấu giá thật cao cho lão già lỗ chết thôi, hơn nữa cũng làm rồi, tiền tiêu gần hết còn lại một món chưa đấu giá được thôi, vậy mà lão già chẳng thấy phản ứng gì, kỳ lạ.

Thôi mặc kệ, lão ta mà dám cấp tiền nữa thì mình dám đốt, ông ta muốn gài bẫy người ta, mình chơi ông ta trước...

Soái Lãng định đi tiếp, ơ tới góc tường bao giờ thế, bên cạnh có bóng người đen xì xì, y hết hồn quay sang, thì ra là Vương Tuyết Na, tiểu học muội đứng cách mấy mét như phòng bị gì đó, vừa mới thở phào liền bật cười: “ Này, sợ anh à?”

“Em sợ gì anh? Hứ … “ Vương Tuyết Na đi tới ngay lập tức.

“Vậy sao trông như ai đó làm chuyện xấu nên chột dạ thế?” Rõ ràng bản thân nghĩ lung tung suýt đâm vào tường, Soái Lãng còn trơ mặt cắn người ta trước.

“Em mà chột dạ á, em có gì mà chột dạ chứ?” Vương Tuyết Na biết Soái Lãng đang nói chuyện gì, cắn môi cười, chuẩn bị quịt nợ.

Soái Lãng nghiêm mặt: “Thầy Vương thường dạy chúng ta, làm người phải thành thật thẳng thắn, vậy mà con thầy ấy lại chẳng thành thật.”

“Ai không thành thật?”

“Em đấy, chơi là phải nhận, món nợ này chúng ta tính thế nào đây?”

“Được, nhưng mà không nói là không cho đá, hôm nay em đồng ý làm bạn gái anh, hết hôm nay bản cô nương chính thức tuyên bố đá anh, hì hì hì... Anh không có hi vọng đâu, chấp nhận số mệnh đi.” Vương Tuyết Na ngẩng cao đầu, chắp tay sau lưng, làm bộ dạng gian kế đã thành của mấy phản diện trong phim.