Q2 - Chương: 117 Kiêu hùng tịch mịch, tiểu nhân xấu xa. (5)
Soái Lãng thở ngắn than dài, tới tiểu học muội cũng học trò xấu rồi, quả nhiên xã hội này chẳng dạy được người ta cái gì tốt đẹp, tới khi sắp tới xe rồi mới quay sang làm bộ đáng thương: “ Bây giờ vẫn là hôm nay, mai anh bị đá rồi, thật tội nghiệp, chúng ta làm nụ hôn tạm biệt đi.”
“Đứng mơ, lần trước anh đã dự chi rồi.” Vương Tuyết Na khoanh tay trước ngực phòng bị.
Soái Lãng ngớ ra: “ Dự chi bao giờ?”
Vương Tuyết Na giơ nắm đấm lên dứ dứ: “ Thì lần đó, ở siêu thị... Anh bắt nạt người ta, còn chưa tính sổ với anh.”
“À, lần đó à... Anh quên cảm giác thế nào rồi, để anh thử lại...” Soái Lãng đang thao thao bất tuyệt đột nhiên khựng người: “Thầy Vương sao thầy lại ra đây?”
Vương Tuyết Na lùi ngay ra sau, hừ một tiếng, nhe răng: “Muốn lừa em à, đừng mơ.”
“Hả, bị em nhìn ra sao? Ha ha ha, em thông minh thật đấy.” Soái Lãng bị phá gian mưu không xấu hổ, còn nghiêm sắc mặt.
“Em nghĩ cho kỹ đi, hôm nay mà không hôn tạm biệt, mai anh làm cái băng rôn thật to viết ‘Vương Tuyết Na, anh yêu em’. Sau đó cắm lên nóc xe, đi quanh Đh Trung Châu, không cho em cơ hội đá anh.”
“Anh dám à?” Vương Tuyết Na lên giọng.
“Sợ gì mà anh không dám? “ Soái Lãng gằn giọng.
Vương Tuyết Na bị bộ dạng của y làm bất an không ít: “Anh, anh dám thật à?”
“Đương nhiên.”
“Mặt anh dày thật đấy, được rồi, thỏa mãn nhu cầu của anh, nhắm mắt lại không cho nhìn trộm.”
Soái Lãng lập tức thành thật nhắm mắt, đưa mặt ra, Vương Tuyết Na lén lút giơ tay lên, chụm hai ngón tay lại, định bôi ít nước bọt giả mạo nụ hôn... Cô cố nén cười, lại cảnh cáo một câu không được nhìn trộm, liếm ngón tay một cái ấn lên má Soái Lãng.... Theo suy nghĩ của cô, chắc chắn giống nụ hôn ướt át.
Ai ngờ Soái Lãng có phòng bị, ngón tay vừa chạm vào má liền bị y bắt lấy, Vương Tuyết Na cười khanh khách, rụt tay lại định bỏ trốn, bị Soái Lãng kéo ngay vào lòng, tiểu học muội rúm ró lại, hai mắt đầy sợ hãi....
Vốn Soái Lãng chỉ định trêu chọc một chút thôi, nhưng bộ dạng thỏ con sợ hãi đó khơi lên tâm lý tà ác của nam nhân, nhằm đôi môi nhỏ hôn một cái.
Thân thể Vương Tuyết Na thoáng run một cái rồi cứng đờ, khuôn mặt mịn màng trắng trẻo, làn da tựa như mỡ đông nhưng lại căng mịn, nhất là cánh môi, nó đỏ hồng nhuận căng mọng, tựa cánh hoa đào, Soái Lãng như chưa đã thèm, chồm tới hôn thêm một cái thật dài.
Ư, ư, ư... Vương Tuyết Na hoàn hồn rồi, bắt đầu vùng vẫy, đấm đá, Soái Lãng càng kích thích, ghì chặt cô trong lòng, ra sức dày vò cánh môi mỏng kia.
Có điều nụ hôn này rất miễn cưỡng, Vương Tuyết Na cắn chặt răng kháng cự, hai tay vịn vai Soái Lãng, vừa đánh vừa đẩy.... Soái Lãng luồn tay vào sau lưng Vương Tuyết Na. Đột nhiên lưng lành lạnh, cô kinh hãi vòng tay sau lưng che chắn, lần này không còn gì cản trở nữa, thân thể nhỏ nhắn bị ôm gọn trong lòng y, hơn nữa vừa mở miệng hét, chỉ thấy có thứ nong nóng xâm lược miệng mình...
Ư, tiểu học muội vùng vẫy ngày càng yếu, từ kháng cự thành dần dần thả lỏng rồi. Soái Lãng bắt lấy cái lưỡi lóng ngóng của Vương Tuyết Na, quấn lấy, bỏ trốn, truy đuổi, từ chạm nhẹ liền chạy thành dần dần biết hôn trả, ôm ấp, hôn hít, vuốt ve...
Soái Lãng cảm giác được toàn thân tiểu học muội mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, hai cái lưỡi quyện vào nhau thành nụ hôn dài bất tận, hai thân thể dán chặt... rồi Soái Lãng dần cảm thụ rõ trước ngực có thứ thật êm, thật mềm, tay ghì đầu cô dần đi xuống, cổ, vai, dừng lại ở vai xoa mấy cái rồi từ từ lần xuống chỗ mềm mại mà y cảm nhận được, lén lút cởi cúc cổ áo luồn vào... chạm được vào vùng trên của vòm ngực và áo ngực của Vương Tuyết Na, thế rồi...
Á, lưỡi bị cắn rồi, hai người tách ra.
Phì phì phì... Vương Tuyết Na chỉnh lại áo vừa nhổ nước bọt phì phì, không ngờ vừa rồi nhất thời thất thần bị lợi dụng, chân tay đấm đá liên hồi thẹn thùng, hét lên: “ Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”
“Đừng hét, đừng hét... “ Soái Lãng nắm lấy hai nắm đấm nhỏ: “ Em tiếp tục đi, vốn không ai biết, em tiếp tục mọi người sẽ biết hết đấy.”
Câu này có tác dụng ngay, Vương Tuyết Na sợ tỉnh người, chỗ này dưới khu tập thể giáo viên, qua lại toàn người quen nếu mà thấy thì xấu hổ lắm, sợ hãi nhìn quanh như trộm.
“Thôi chết, kia có phải cha em không, cha em thấy rồi kìa?” Soái Lãng giật mình chỉ tay.
“Hả? “ Vương Tuyết Na giật bắn mình quay đầu, không ngờ chẳng thấy gì cả, đợi quay lại thì cái mặt chỉ biết nói dối đã đợi sẵn, chụt một cái... Thế là trò cũ lặp lại, Soái Lãng ôm lấy cô tiếp tục hôn.
Nụ hôn này còn dài hơn lần trước, chẳng biết qua bao lâu Soái Lãng mới tách ra, Vương Tuyết Na vốn đang si mê nhìn y, đôi mắt long lanh mọng nước, khi cách môi kia rời đi, cảm giác mỹ diệu kết thúc, cô mới như sực tỉnh khỏi một giấc mộng dài, a lên một tiếng. Thẹn thùng kéo cổ áo lên, cảm giác hai núm vú nhỏ săn cứng tưng tức, hiển nhiên trong lúc thần hồn điên đảo được Soái Lãng chăm sóc nhiệt tình rồi.
Vương Tuyết Na lần này hết cả dũng khí đánh Soái Lãng rồi, cô biết còn ở lại đây người chịu thiệt là mình, đá một cái trút hận rồi chạy luôn: “Không thèm để ý tới anh nữa.”
“Này, mai có đi xem đấu giá không, anh tới đón.” Soái Lãng ở phía sau gọi.
“Không đi.” Vương Tuyết Na bỏ lại một câu, có vẻ tức giận lắm.
Ở dưới lầu, Soái Lãng nhìn theo tiểu học muội vừa thẹn vừa giận chạy mất, nụ cười toét trên miệng, đây là điều y muốn làm lâu rồi, Vương Tuyết Na thực sự là chưa hiểu chuyện tình yêu, muốn ôm được cô chẳng dễ dàng gì... Y làm được rồi.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được lâu, nụ cười héo dần rồi đứng ngây ra đó, thất thần rời đi, có chút hối hận, Soái Lãng biết, hết bị chuyện tình cảm với Lôi Hân Lôi đả kích, lại thêm cuộc gặp ngắn ngủi với Tang Nhã, làm y gần như sa đọa, gần như buông thả tình cảm... Nhưng đáng lẽ không nên làm thế với tiểu học muội mới đúng...
Lòng vừa hối hận vừa chán nản, lên xe rút điện thoại ra: “Lão Quải, đi nhậu với tao đi...”
Đợi xe của Soái Lãng đi rồi, trong đống xe đỗ dưới khu tập thể giáo viên một cái xe van sáng đèn đuổi theo. Ở trong xe, người ngồi ghế phụ lái báo cáo vị trí về trung tâm chỉ huy, cảm thán: “Người anh em này sống thoải mái quá, chúng ta theo dõi suốt một ngày không thấy y làm việc gì đàng hoàng, chỉ ăn cơm, tiêu tiền rồi tán gái...”
Vị còn lại rất đồng cảm, lái xe được 7 km thì Soái Lãng gặp một chiếc xe Mazda, có điều chẳng phải người liên quan tới vụ án, hai người đó đi vào quán ăn, căn bản chẳng phải theo dõi, người ta ngồi ngay bên cửa sổ, phục vụ viên mang tới mười mấy chai bia đặt trên bàn, hai tên đó chẳng cần cốc, mở chai cụng với nhau rồi uống.
Rồi, hết tán gái lại kiếm anh em đi nhậu, sống thế này đúng là làm người ta ghen tỵ phát cuồng rồi.