← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 118 Tới phút cuối cùng, trong bẫy có bẫy. (1)

Ngày hôm sau đấu giá, Vương Tuyết Na quả nhiên là không tới, nhưng nhà thầy Vương vẫn đến, qua chuyện hôm trước, quan hệ hai bên rõ ràng thân thiết hơn rất nhiều.

Soái Lãng không cần khách khí nữa, ngồi cùng chỗ với nhà thầy Vương, vòng vèo một lúc cũng hỏi ra được, thì ra là nhân lúc cuối tuần không có giờ học Vương Tuyết Na đi chơi cùng ông nội, hôm nay phải đi học rồi. Soái Lãng lúc ấy mới vỡ lẽ, té ra hôm nay là thứ hai, y sống chẳng biết tới ngày tháng gì cả, đầu tuần cuối tuần không có.

Thế là cả buổi sáng ngồi cùng nhà thầy Vương, ông ta hứng thú với cuốn Hồng Lâu Mộng thời Dân Quốc, hai vợ chồng giơ biển mấy lần, cuối cùng mua được với giá 9 vạn đồng.... Thực sự không thể so với vụ đấu giá của y hôm qua, lại không có tiểu học muội, Soái Lãng mất hứng, đấu giá được nửa chừng thì giả vờ có điện thoại chuồn luôn.

Y chuồn không sao, nhưng một đám thực địa bận xoay vòng vòng, lại bám theo một ngày, căn cứ báo cáo thì hành trình của Soái Lãng là: Buổi trưa ở quán đồ nướng cùng tên béo lái xe Mazda hôm qua ăn uống hai tiếng, buổi chiều lần lượt tới ba nhà máy Quang Hoa, Cửu Châu, Cổ Phong. Hoàng hôn về tới khu phong cảnh, đi lang thang một vòng, bợp đàu người này, đá đít người kia, sau đó cùng một đám người đi ăn uống, tới quán xông hơi trong cái ngõ nhỏ chẳng phải nơi cao cấp gì...

Cả đêm không thấy y ra, ngày thứ hai ngồi canh cả đêm mới thấy tên đó dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện.

Sống thế này khiến đám người theo dõi vừa khao khát vừa phát cuồng mà, chỉ bất ngờ là, theo dõi mấy ngày rồi, không có bất kỳ điểm gì nghi vấn, bao gồm cả Soái Lãng lẫn đám lưu manh xung quanh, tuổi tác không ai khớp.

Không có manh mối, đành bám theo tiếp...

8 giờ sáng, Soái Lãng bị điện thoại của Thịnh Tiểu San đánh thức, nói là gửi tiền vào thẻ rồi, muốn Soái Lãng đi đấu giá món cuối cùng, món nào? Tất nhiên là Anh Diệu Thiên rồi.

Soái Lãng suốt dọc đường ngáp ngắn ngáp dài, lái xe tới chi nhánh ngân hàng kiến thiết mới mở cửa, tới máy ATM, kiểm tra tài khoản, lại được cấp thêm 500 vạn. Ra ngoài đường bị một thứ trong tay bác gái bán báo thu hút, Soái Lãng bỏ 1 đồng ra mua, là tin sàn đấu giá thôi, một bức tranh đấu giá 1700 vạn, một nhẫn hán bạch ngọc hơn 1900 vạn, sáng lập kỷ lục đấu giá ở Trung Châu. Soái Lãng quay lại ngân hàng, rất lâu sau mới ra.

Nhân viên thực địa chụp ảnh lại hết, cuối cùng thấy Soái Lãng tới tòa nhà Phú Mậu thì thở phào, có thể nhàn nhã một thời gian rồi, không ngồi trong xe gặm bánh mỳ uống nước khoáng nhìn tên này hết ăn lại uống, làm người theo dõi chịu không nổi.

Tới nơi này hai ngày rồi cho nên thuần thục lắm, Soái Lãng đi bộ lên tầng ba, hôm qua hình như mình bỏ lỡ trò hay, ngày đầu mình tiêu 500 vạn, ở nơi này chẳng là cái gì cả, người giàu bây giờ khiếp quá, vượt ngoài tưởng tượng của chàng trai cách đó vài tháng đi tìm việc mức lương 3000.

Đi vào cửa thấy một người tới bắt chuyện với vợ chồng Hoa Thần Dật, nghĩ tới một chuyện, đồ cổ cũng là thứ tượng trưng thân phận, nơi này đều là giai cấp có tiền, quen mặt nhau cả. Bọn họ trao đổi danh thiếp, hàn huyên vài câu, phát triển quan hệ, có lợi cho việc làm ăn, đồ cổ là thứ tác dụng môi giới.

Có điều Soái Lãng còn chưa hiểu thứ này, cũng lười học, có thời gian không bằng rủ đám anh em đi nhậu còn hơn, vì thế y lại chui vào góc, giữ thái độ lặng lẽ nhất quán quan sát xung quanh.

..........................................

“Hôm nay xếp ở món thứ mấy?” Thẩm Tử Ngang hỏi, mấy ngày nghỉ ngơi không tốt, mắt đỏ hoe.

“Món thứ bảy.” Nhân viên kỹ thuật đáp.

Người mua ở hiện trường đấu giá chỉ còn 78, tất cả tư liệu đã được tra, mồi đã thả, chỉ đợi cá cắn câu, mấy đồng nghiệp ngoại tỉnh khoanh tay nhìn chằm chằm màn hình, đợi giờ phút cuối cùng tới. Chỉ cần nghi phạm xuất hiện, tiếp theo đó là truy lùng cả người lẫn tài khoản, ở loại vụ án lừa đảo này, quan trọng là tóm được nguồn tiền của hắn, đó là tử huyệt.

“Có vấn đề.”

Phương Hủy Đình lên tiếng, vén tóc rủ trước trán, cũng mấy ngày không ngủ ngon, sắc mặt không tốt, vừa lên tiếng bảy tám vị cấp trên nhìn sang. Vì Phương Hủy Đình tham gia vụ án lừa đảo thẻ ngân hàng, nên đặt ở vị trí nhân viên phân tích, hai ngày qua chủ yếu xem hồ sơ vụ án và tin tức tương quan.

Thẩm Tử Ngang hỏi: “ Vấn đề gì?”

“Cái Anh Diệu Thiên này tôi nghi người cuối cùng có được không phải Soái Lãng.” Phương Hủy Đình khẳng định.

“Thế sao, nói nghe thử.” Thẩm Tử Ngang khích lệ, lời này mang chút sắc thái tình cảm cá nhân, mỗi lần nhìn Phương Hủy Đình chuyên tâm xem hồ sư, đều khiến hắn rung động.

“Trà phiếu, trà cao, túi trà đều thuộc về một người, ba thứ khác đều bị Soái Lãng mua mất.” Phương Hủy Đình có chút không nỡ, vẫn tiếp tục: “ Tôi hiểu Soái Lãng, anh ấy căn bản không có nhiều tiền như thế, tư liệu nói anh ấy là cổ đông Phương Nghi Hiền, tôi nghi cái này lâm thời thêm vào cho anh ấy có cơ hợp lý tiêu tiền thôi. Đã mua ba món rồi, món thứ tư, anh ấy không mua.”

“Vì sao? Đã mua thì phải mua cả chứ?” Thẩm Tử Ngang ngạc nhiên.

“Ba món hàng trước lấy giá cao mua đi, nó thành thứ có giá đầu cơ rồi, nếu anh ấy là người chúng ta muốn tìm, không trống giong cờ mở mua nó, hoàn toàn có thể mua với giá thấp một cách kín đáo hơn. Nếu anh ấy không phải là người chúng ta cần tìm, thì anh ấy không cần mua Anh Diệu Thiên, vì chắc chắn có người muốn mua, dù anh ấy ra giá, cũng vì một mục đích thôi.” Phương Hủy Đình nói rất chắc chắn.

Lúc này mấy người khác cũng chú ý, lời của Lý Lỵ Lam hỏi: “Mục đích là gì?”

“Làm giá, anh ấy là người làm ăn, tinh thông chuyện này, có thể suy nghĩ thế này, anh ấy và nhà cái phối hợp, dùng giá cao mua ba thứ kia, mục đích chỉ là để đẩy giá món thứ tư. Như thế mọi chuyện đều thành hợp lý, anh ấy đã 2 lần ra mức giá cao vượt ngưỡng rồi, nếu lần này cũng vậy sẽ không ai thấy bất ngờ... Vừa nãy tôi đã nói, anh ấy là người làm ăn, ai làm ăn mà lại muốn lỗ vốn, tôi nghĩ anh ấy thông qua món thứ 4, bù lại tổn thất ba món đầu... Đẩy giá không phải hành vi phạm pháp, tôi nghĩ anh ấy không ngại làm chuyện này.” Phương Hủy Đình đã cố gắng nghĩ chuyện theo chiều hướng tốt nhất rồi.

“Nói hay lắm, vấn đề là món cuối.” Thẩm Tử Ngang thong thả nói: “Nhà cái chính là sở công an tỉnh, đang chờ có người mua mồi nhử này.”

Mấy đồng nghiệp ngoại tỉnh cùng cười, sắp đấu giá rồi, không cần che giấu nữa.

Người duy nhất bất an là Phương Hủy Đình, cô nhìn Soái Lãng vẫn ngu ngơ không biết gì, tim thắt lại, rất sợ người giơ biển cạnh tranh Anh Diệu Thiên là y.