Q2 - Chương: 119 Tới phút cuối cùng, trong bẫy có bẫy. (2)
Hiện trường đấu giá, lúc này đã tiến hành tới món thứ tư ngày hôm nay, ngọc như ý thời Minh, bán 18 vạn... Món thứ năm một cái sừng tê, người chủ trì nói rách mép không ai ra giá, dù giá khởi điểm chỉ 8 vạn. Ở nơi này không sợ người ta không chịu bỏ tiền, chỉ sợ anh không có thứ đủ hay để người ta phải móc túi.
Soái Lãng nhướng mí mắt, nghĩ lại tờ báo mua hôm nay, nghiền ngẫm, trầm tư, tựa hồ nghĩ xem chuyện đó liên quan gì tới việc mình đang làm, tìm không ra liên hệ, mơ hồ có chút hoài nghi. Sắp kết thúc rồi, mình hình như đâu có làm gì, ném tiền hộ người ta, càng nghĩ càng thấy vô lý.
Tò mò, cực độ tò mò, tò mò áp đảo tất cả, luôn cho rằng Lão Cố ra tay, chắc chắn là vụ lừa đảo vô cùng đặc sắc, khiến người ta thán phục, minh cực kỳ cẩn thận rồi, đã thăm dò rồi, tới giờ nhìn không ra chút gì hết, Soái Lãng lờ mờ sinh ra cảm giác nguy hiểm y muốn rút lui, hiện chưa có chuyện gì xảy ra, vứt gánh rút lui vẫn còn kịp...
Món thứ sáu là học rượu bằng đồng thời Chiến Quốc, bán với giá 200 vạn, sắp rồi, phải ra quyết định sớm thôi.
“Món đồ đấu giá thứ 98 trong cuộc đấu giá lần này, xin mọi người nhìn lên màn hình, đây chính là Anh Diệu Thiên, thánh kinh của giới lừa đảo trong truyền thuyết, lần đầu tiên xuất hiện trên đời.”
“Anh Diệu Thiên đã được nhiều nhà nghiên cứu xã hội học nhắc tới, trong truyền thuyết đây là tác phẩm của Lưu Bá Ôn, sau được môn phái giang hồ tôn xưng bảo điền, đời đời được phái Giang Tướng truyền thừa.... Phái Giang Tướng tới sau thời Giải Phóng mới tiêu vong, Anh Diệu Thiên liền lạc ngoài dân gian...”
“Mọi người xem trang bìa theo như kiểm nghiệm điện tử hiện đại được xác nhận là do tơ a mi ăng dệt thành, trải qua mấy trăm năm vẫn vô cùng chắc chắn. Đó chính là nguyên nhân nó được đồn là thủy hỏa bất xâm, ai đấu giá về có thể thử... Nơi này còn có một bản kiểm nghiệm từ viện nghiên cứu sách cổ Trung Châu, chứng minh dùng mực tùng yên Huy Châu, kiểm tra đồng vị phóng xạ, tuổi đời không dưới 500 năm...”
“Được rồi, bây giờ là đấu giá, giá khởi điểm 120 vạn, bắt đầu.” Người chủ trì gõ búa tuyên bố.
Soái Lãng lập tức đảo mắt xung quanh, xem ai nhảy ra cạnh tranh, cung cấp manh mối cho y suy luận.
“130 vạn.”
Tráng hán này lưng rất rộng, nhưng không quen.
“145 vạn.”
Soái Lãng nhíu mày, là Hoa Thần Dật, vẫn nhớ ông ta là người theo chủ nghĩa duy vật, ghét hết thảy những thứ không khoa học.
“160 vạn.”
Người này là Vương Tu Nhượng, hội trưởng Vương đồng lõa của lão già, ông ta không chỉ một lần đẩy giá rồi, không cần quan tâm.
“180 vạn.”
Một giọng nữ cách mình không xa, Soái Lãng đứng ngay dậy nhìn, số 88, do góc độ nên y không thấy rõ diện mạo.
Chủ trì đấu giá mừng rỡ nhìn biển báo giá giơ lên liên tiếp, vừa mới hô 180 vạn, hắn chưa kịp nói xen vào đã có người hô 185 vạn, hắn định mở miệng lại có người hô 200 vạn chặn họng, là lão già số 27, hội trưởng Vương.
Hỏng rồi, hỏng rồi... Mắt Soái Lãng đảo tròn, lão già không phải dùng một người đẩy giá, mà là một ổ, lấy ba món thật làm mồi nhử, sau đó ra sức đẩy giá món cuối... Vậy nghĩa là đây thực sự là hàng giả?
Không xong, chẳng lẽ Tang Nhã có quan hệ với chuyện này, nếu không sao cô ấy lại hứng thú với trà cao?
Soái Lãng vỗ trán, ngu quá, chuyện này phải nhận ra từ hôm qua.
Không kịp suy nghĩ nữa, giá 205 vạn đè lão già hội trưởng Vương xuống, ông chủ Hoa lắm tiền nhiều của lúc này không khách khí nữa rồi, trực tiếp hô 250 vạn, tráng hán xìu rồi, vẫn còn số 88 đeo bám... Oa, liền một lúc 50 vạn, đã 300 vạn rồi... Hội trường đang sôi nổi, ai ngờ số 49 nhảy vào, thêm 5 vạn, 305 vạn, làm người ta cụt hứng, giá lên tới mức này rồi, 305 vạn cũng chẳng khác gì hô 300 vạn, thêm 1 xu... Tạm thời hội trường lắng xuống.
Chủ trì đấu giá mặc kệ, hắn hưng phấn cứ như chích thuốc, mặt đỏ gay, la hét khản cổ: “ Ngài số 49 đã ra giá 305 vạn, có ai ra giá cao hơn không, tôi tiết lộ cho mọi người một điều, theo truyền thuyết, có được Anh Diệu Thiên sẽ dương danh thiên hạ, chỉ riêng cuốn sách cổ bình thường đã đáng giá 305 vạn rồi, chưa nói nội dung bên trong... “
Soái Lãng tim đập thình thịch, không nhịn được đứng dậy, chủ trì đấu giá híp mắt, biết đây là thằng khùng, nói trước: “ Vâng, số 56 đã đứng lên, hãy xem anh ấy ra một cái giá khiến chúng ta bất ngờ ra sao?”
Tất cả đồ dồn ánh mắt vào Soái Lãng, thế này thì vì thể diện người đấu giá chỉ có cách hô giá thật cao thôi, Soái Lãng thỏa mãn kỳ vọng của họ, chỉ một lần giơ biển: “500 vạn.”
“Cái gì?”
“Không thể nào? Có kiểu nhảy giá đó à?”
“Không hổ danh...”
Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, ngạc nhiên, kinh hãi, khó hiểu, suy tư, đố kỵ, hâm mộ. Soái Lãng lúc này như ngôi sao vậy, nhưng y chẳng hề có chút đắc ý hay hưởng thụ nào, nếu không ai tiếp chiêu thì không sao, coi như lão già bỏ tiền ngu mua đồ của mình, nhưng chỉ cần có người tiếp chiêu thì thành chuyện lớn rồi... đây sẽ thành vụ lừa đảo trị giá hàng trăm vạn.
Đừng ai ra giá nữa, đừng ai ra giá nữa, Soái Lãng lẩm bẩm trong lòng.
Qua màn hình giám sát, Thẩm Tử Ngang thất kinh, Phương Hủy Đình rơi bút, toàn bộ đều gần như chung suy nghĩ, đây chính là mục tiêu.
“500 vạn, 500 vạn... Quý ngài số 56 thật bất phàm, lại lần nữa ra giá giết sạch rồi... 500 vạn lần thứ nhất... “ Chủ trì đấu giá mừng lệch mồm, hắn chắc chắn món đồ này thuộc về số 56 rồi, thứ này dự định cuốn sách này chỉ bán 200 vạn là cùng thôi, vậy mà vọt lên thêm 300 vạn, giơ búa lên định gõ.
Đột nhiên giọng nữ nhẹ nhàng: “505 vạn.”
Chính là số 88, chủ trì đấu giá ngỡ ngàng, hạnh phúc tới quên nói rồi, chỉ nghĩ tới tiền phần trăm mình được thưởng sau cuộc đấu giá này.
“530 vạn. “ Số 27 hội trưởng Vương gần như theo sát gót.
“550 vạn.” Số 27 Hoa Thần Dật bám theo.
“555 vạn.” Lại là số 49 tăng keo kiệt, tăng thêm đúng 5 vạn.
Vèo một cái giá mà Soái Lãng đưa ra bị bỏ xa, y không còn là tiêu điểm nữa.
Chết rồi! Chết rồi! Chết rồi... Môi Soái Lãng lẩm bẩm, tim run rẩy theo, chớp mắt cái báo giá không ngừng, có câu muốn kiếm được tiền phải điên, đúng là điên rồi 500 vạn không trấn áp nổi như hai lần trước nữa... Điên rồi! Điên rồi! Đám người này điên hết rồi!