← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 120 Cuống cuồng bỏ chạy, vừa nguy vừa hiểm. (1)

Không đúng, không điên, số 88 và 49, bất kể ai ra giá bao nhiêu đều thêm 5 vạn, rất vững vàng. Hội trưởng Vương và ông chủ Hoa luân phiên ra giá, giống như tranh nhau... Thế này giá đẩy lên bao nhiêu không rõ nữa.

Con mẹ nó, mắc bẫy rồi, Soái Lãng rụt đầu lại, chớp mắt một cái đã có quyết định thích hợp nhất lúc này, lùi lại góc tường, nhân lúc trên kia cạnh tranh tưng bừng, vù một phát chạy ra lối thoát hiểm, sau đó là chạy như bị ma đuổi.

Chạy tới tận bên đường đối diện mới gập người thở hồng hộc... không phải do mệt, chủ yếu là tác động tâm lý.

Đúng là mắc bẫy, món đồ cuối cùng chắc chắn là giả, chỉ cần bán một món này thôi là kiếm lại đủ lợi ích mấy chục vạn ném ra làm mồi nhử lúc trước... Khúc dạo đầu mình chơi nghiêm túc như thế, chơi chói lọi như thế, người mua về vớ phải hàng giả sẽ nghĩ.... Ba món đồ trước đều bị một người mua, món thứ tư này... Làm ăn có ai ngốc, họ nghi mình ngay.

“Không đúng, không đúng, kiếm nhiều người đẩy giá như vậy không tới mức vì lừa một người chứ?” Soái Lãng rút ngay tờ báo ra, hôm qua giá kéo lên một cách bất thường, khổ nỗi y chẳng hiểu gì về đồ cổ, không biết hàng có đáng với giá không.

Rốt cuộc vụ lừa đảo này lớn cỡ nào đây? Soái Lãng nhìn không thấu, nếu không phải chỉ một món đồ, mà tiện thể nhét mười mấy món đồ giả vào thì con số còn khủng khiếp đến đâu?

Mẹ nó, không xong rồi, mình phải trốn đi thôi, chuyện này không cách nào kết thúc tốt đẹp được nữa, lòng Soái Lãng như lửa đốt đi về phía xe, nhưng kịp thời phanh lại, tay ôm ngực lên cơn đau tim, hai cảnh sát giao thông đi quanh cái Audi của y, đang nhìn lên nhìn xuống...

Nam cảnh sát đã rút điện thoại ra, nữ cảnh sát phát hiện Soái Lãng đứng ngay đó, chỉ chiếc Audi: “Xe của anh à?”

“Tôi mong thế quá ấy chứ! Cô xem cách ăn mặc này của tôi đi được xe đắt tiền thế không?”

Soái Lãng nuốt lệ vào tim nói đùa một câu, rẽ ngang qua bãi đỗ xe, vừa vào góc khuất là cắm đầu cắm cổ chạy vào ngõ gần đó nhất.

...........................................................

“Báo cáo, số 7 báo cáo, có cảnh sát giao thông xuất hiện, mục tiêu bị kinh động rồi.”

“Từ bỏ mục tiêu, sắp có mục tiêu mới xuất hiện, ảnh sẽ được chuyển tới chỗ các anh, ở nguyên đợi lệnh.”

Thẩm Tử Ngang nhìn thấy Soái Lãng rời đi, nhưng hắn không bận tâm, đây chỉ là con tép nhỏ mà thôi, bắt lúc nào cũng được không cần phải vội nữa.

Sự kiện ở hiện trường đấu giá đã thu hút hết sự chú ý của Thẩm Tử Ngang, giá của Anh Diệu Thiên đã lên tới 825 vạn rồi, người mua là số 49 tới hôm nay mới xuất hiện, tên đăng ký là Mã Tiểu Binh, tra thông tin thì số CMT không khớp, tin tức này làm tổ chuyên án phấn khích. Không cần nói, kẻ lừa đảo cuối cùng ra sân khấu....

“... 825 vạn lần thứ ba, chúc mừng người mua số 49.”

Trên màn hình người chủ trì gõ búa, tiếng vỗ tay vang dội, Thẩm Tử Ngang tắt luôn tiếng đi, chỉ nhằm vào mục tiêu, quả nhiên người kia chỉ ở lại một lúc liền rời đi ngay, tổ thực địa bám theo.

“Còn có vụ lừa lừa đảo lớn hơn.” Phòng hội nghị đang bận rộn, đột nhiên có tiếng nói lớn cắn ngang, là Phương Hủy Đình, cô còn vỗ bàn: “Tổ trưởng Thẩm, tôi xem toàn bộ tư liệu đấu giá rồi, hoài nghi trong đó có vấn đề, tôi đã đánh dấu mười mấy vật phẩm đấu giá.”

“Có vấn đề gì à?” Thẩm Tử Ngang nhận lấy liếc qua.

“Anh xem đi, cái ấn tướng quân này trong vòng bốn năm có 3 lần đem đấu giá, còn cuốn Dục Nữ Đồ này, năm ngoái hai lần sang tay … hộp trân châu ba năm bốn lần đấu giá, giá lần sau cao hơn lần trước, không lần nào đấu giá hỏng.”

“Thế thì sao?”

“Có người giở trò ngay dưới vành mắt chúng ta, nếu tất cả vật phẩm này đều là cố tình nâng giá, vậy thì kim ngạch vụ lừa đảo này cực lớn, nếu là đồ thật, cố ý nâng giá còn nói được, nếu là đồ giả, đây sẽ là vụ lừa đảo chưa từng có.”

“Cái này...” Thẩm Tử Ngang không ngờ ngay ở đây cũng có Trình Giảo Kim nhảy ra, nhưng lòng hắn chỉ nghĩ tới truy lùng người mua, trả lại tài liệu: “ Tiểu Phương, chúng ta chủ yếu truy tìm nghi phạm những vụ lừa đảo cũ, chuyện này tạm thời giác qua một bên đi, người này nhất định là cùng một bọn với Đoan Mộc Giới Bình. Không nên phân tâm vào chuyện không liên quan.”

Phương Hủy Đình có chút xấu hổ nhận lại tài liệu, bị mấy đồng nghiệp cau mày nhìn, cô cảm giác mình đúng là vô dụng chẳng giúp được gì, gật đầu lặng lẽ về chỗ.

………………. …………………… ………………..

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng đập cửa liên hồi, vừa to vừa gấp, mãi hồi lâu Trình Quải mới ra mở cửa, Soái Lãng vừa đi vào đã nói: “Hỏng rồi, hỏng rồi, tao sắp gặp họa to rồi... Hôm nay xui xẻo tận mạng rồi, không những bị người ta lừa, ngay cả xe cũng bị tra rồi.”

“Có chuyện gì?” Trình Quải đóng cửa lại, nơi này là khu ổ chuột phía sau chợ sách đường Trung Nguyên, nối liền khu nhà dân, là nơi đặt phòng công tác in lậu của Trình Quải, hệ số an toàn rất cao. Nghe Soái Lãng kể vắn tắt chuyện đấu giá, Trình Quải không coi vào đâu: “Chuyện này mày vẫn hay làm mà? Sao mà cuống lên?”

“Mày biết giá bị đẩy lên bao nhiêu rồi không? Hơn 500 vạn, còn chưa biết sẽ tăng tới mức nào nữa, chẳng may là giả, đám người kia kiếm luôn mấy trăm vạn.”

“Có câu thế nào nhỉ, không tuân thủ pháp luật sớm muộn cũng lật thuyền... Không sao, mày chỉ làm người nâng giá thôi mà, chuyện này không phạm pháp.”

- Mày hiểu cái rắm, tao làm việc luôn để lại đường lui, lần này bị chính đường lui hại rồi.

“Mày đã làm gì?”

“Mặc dù tao không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tao biết thế nào cũng có, khi tiền đấu giá gửi tới, tao cẩn thận tra, quả nhiên là gửi qua mạng... Tao đoán chừng bọn chúng chuẩn bị khi đấu giá chuyển tiền đi, bất kể tao đấu giá được hay không, tới khi đó sẽ không để cho tao một xu nào... Cho nên tao vào ngân hàng, dùng chứng minh thư thay đổi mật mã đăng nhập, cho nên giờ toàn bộ tiền đều ở trong tay tao.... “ Đây là nguyên nhân làm Soái Lãng hoảng sợ.

“Con mẹ mày, lừa đảo với không lừa đảo cái gì, tao thấy mày mới là thằng lừa đảo... Thế lo gì, tiền ở trong tay mày cơ mà.”

“Thế mày biết tao nuốt bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu?”

“500 vạn.”

“Cái gì, mày vừa nói bao nhiêu?” Trình Quải ngoáy lỗ tai hỏi lại.

- 500 vạn, mày nói tao có nên trả về không, nếu trả về, tao ngang với làm miễn phí rồi, nếu không tao trả về, tao thành đồng lõa... Ê, Trình Quải, mày làm sao thế?

Soái Lãng đang lòng như lửa đốt thì thấy Trình Quải ôm cổ họng ú ớ, mắt lồi ra ngoài, vội chạy tới vỗ lưng cho hắn, phụt một cái phun đống thứ vàng vàng trắng trắng ra ngoài, bị số tiền 500 vạn làm sợ chết khiếp rồi.