Q2 - Chương: 121 Cuống cuồng bỏ chạy, vừa nguy vừa hiểm. (2)
Ở cùng thời gian đó, Thịnh Tiểu San đã vào phòng bao giường mềm trên tàu, đăng nhập ngân hàng trực tuyến, liên tục ba lần nhập mật khẩu thất bại, lập tức hiểu ra có chuyện rồi, cô vội cầm điện thoại bấm số: “Có chút vấn đề nhỏ, tiền đấu giá không chuyển ra được, hẳn Soái Lãng cảnh giác nên ra tay trước.”
Cùng lúc đó Cố Thanh Trì vỗ trán hô thất sách, nhắm mất lại nói: “Xem ra tiền mọi người lấy được sẽ giảm đi rồi ... Có điều không ảnh hưởng tới đại cục, lần này tiền có được đủ mọi người tiêu diêu cả đời rồi. Truyền thông của phái Giang Tướng là khi tông chủ quy ẩn phải phát tán hết gia tài, không được dính líu tới thị phi giang hồ ... Từ hôm nay trở đi, các cậu hãy coi ta đã táng thân ở Bắc Mang, sau này không còn Giang Tướng nữa ... Đi cả đi, đi được bao xa cứ đi bấy nhiêu xa, đừng quay đầu nhìn lại nữa.”
Phùng Sơn Hùng, Khấu Trọng, Ngô Ẩm Hữu đồng loạt đứng dậy, cung kính khấu đầu ba cái với người vừa là thầy vừa là cha lặng lẽ rời đi ... Nơi này chính là tiểu khu Phượng Hoàng Đài, ba người xuống xe, vẻ mặt từ nghiêm trang buồn bã dần trở thành mừng rỡ điên cuồng vì bọn họ vừa có được số tiền cực lớn cả đời không dám nghĩ tới, ai nấy lên xe phóng đi mất, đúng là không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Bên cửa sổ chỉ còn lại bóng hình già nua cô đơn, tiệc đã tàn, người đã đi ...
Mọi ân oán cũng tới lúc kết thúc rồi.
………. ……………… ………….
Đường Nhà máy bông, đường Lũng Hải, đường Tần Lĩnh, đường Tây Hoàn ... Những chấm sáng hiện lên trên bản đồ 3D, mỗi trạm giao thông được gửi tới một khuôn mặt, tuy chất lượng không cao, nhưng đường nét trên mặt rõ ràng, với kỹ thuật trinh sát hiện đại bây giờ, mò kim trong đáy biển cũng không phải không thể, đừng nói ở trong nước, trốn ra nước ngoài cũng chưa chắc không tìm được.
Không khí trong phòng hội nghị có chút khẩn trương, Thẩm Tử Ngang dẫn đội chỉ huy theo dấu vết tài khoản, nhân viên kỹ thuật đã phục dựng được hình ảnh, điều phối giao thông.
Chiếc xe thương vụ màu bạc như một bóng ma, liên tục luồn lách trong thành phố một tiếng đồng hồ, tới khi lần nữa xuất hiện ở gần đường Nhà máy bông, có người hiểu ra.
“Đi lòng vòng một hồi, mục đích là đường Nhà máy bông.”
Một người khác chậm hơn, vỗ lên bản đồ thành phố: “ Nơi hắn chọn là chỗ đông người phức tạp, trò cũ rồi, ừ, đúng là chỗ này ... Khu thương mại, trung tâm mua sắm, lại còn khu giải trí ... Hẳn là hắn rồi, chúng tôi khi bao vây hắn ở Hồi Hột, hắn lẫn trong mục dân tới thị tập để trốn.”
“Hắn cẩn thận như thế, liệu có phải đã phát hiện chúng ta theo dõi không?” Vị khác không chắc cho lắm.
“Là ý thức chống trinh sát của hắn thôi, cho dù không có ai bám theo, bọn chúng cũng rất cẩn thận, mà có lẽ không phải đề phòng chúng ta, mà là đề phòng đồng môn. Theo quy củ giang hồ mà nói, hành vi năm xưa của hắn chính là phản đồ sư môn, kết cục của kẻ phản bội chỉ có một thôi.”
Thẩm Tử Ngang trầm ngâm nghe những người khác phân tích, lúc này xe đã dừng lại ở thế giới giải trí Duy Đặc, xe vừa dừng một cái hình ảnh cũng truyền về, nghi phạm bề ngoài có vẻ hung hãn đó quả nhiên là đi vào trung tâm giải trí.
Tức thì một loạt mệnh lệnh đưa ra, tấm lưới giăng khắp nơi từ từ thít chặt.
Thế giới giải trí Duy Đặc là nơi giải trí của quần chúng, có điểm vui chơi của trẻ em, nghe khúc hát truyền thống của Trung Châu, còn có mạt chược, còn có tập yoga, võ Thái Cực từng một thời thịnh hành giờ không còn đất phát triển nữa. Những năm gần đây vì thu hút thêm khách, còn đưa vào nhiều trò chơi giống công viên giải trí Disney.
Nghi phạm đi qua cổng, nhìn trái phải, tiếng nam nữ la hét trên tàu lượn cao tốc, cách đó không xa có sân trượt patin, không ít thiếu nam thiếu nữ trẻ dìu dắt nhau luyện tập, tòa nhà chính khu giải trí cách bãi đỗ xe 1 km, ở chỗ này nơi quá nhiều, tìm người hơi khó.
Đi thật nhanh tới tòa nhà chính, vào thang máy, theo thói quen ngước mắt lên, né tránh phương hướng camera, tới tầng 6, tiếng mạt chược rào rào, hắn tới một phòng trong số đó gõ cửa, đi vào khép lại, đưa đồ cho người duy nhất trong phòng.
“Ông chủ phải bỏ 825 vạn mới mua được, giá gốc có 120 vạn, có hai người đương địa cứ đẩy giá mãi.”
“Biết rồi, nếu mua được giá gốc mới là lạ.” Người trả lời là Đoan Mộc Giới Bình, tựa hồ cũng ngửi ra mùi âm mưu, có điều hắn không coi ra gì, chính bởi vì có âm mưu mới khơi lên ứng thú của hắn.
Dưới ánh mặt trời nóng rát của chiều thu, Đoan Mộc Giới Bình cẩn thận mở hộp lấy Anh Diệu Thiên ra, đặt trên bàn, cuốn sách mang một vẻ cổ điển trang trọng, làm hắn thoáng rúng động, như nhớ tới xuất thân của mình. Vệ sĩ chưa bao giờ thấy ông chủ thành kính như thế.
Cuốn sách chi chít chữ nhỏ như con kiến, cầm trong tay trang trọng vô cùng, vệ sĩ không giám quấy rầy, lặng lẽ đứng đợi ở bên. Từ Quảng Châu tới Hong Kong, rồi từ Hong Kong tới Singapre, hắn luôn đi theo ông chủ, luôn kính sợ ông chủ, nhiều năm như thế không biết gia sản của ông chủ nhiều thế nào, càng không biết ông chủ nghĩ cái gì ... Lần này mơ hồ đoán được một chút, nhưng mẫn cảm nghề nghiệp nói với hắn, nói ít thôi là thái độ tốt nhất.
“Giả.” Đoan Mộc Giới Bình bình tĩnh nói: “Mắc bẫy rồi.”
“Giả ạ? Ông chủ, chuyện này, tôi ...” Vệ sĩ bàng hoàng, cuống lên muốn giải thích.
“Không liên quan tới anh, tôi cũng mắc bẫy, vì tôi chưa từng thấy Anh Diệu Thiên, thêm vào nhiều người tranh giành như thế, nói không chừng tôi cũng hồ đồ mắc bẫy thôi.” Đoan Mộc Giới Bình an ủi.
Người kia có được thứ này không dễ dàng, chẳng những trải qua cuộc đấu giá cân não, còn lái xe né tránh khắp nơi, hắn không thể bình thản được: “ Nhưng có giấy giám định chứng minh, lại còn có đồng vị phóng xạ gì đó kiểm tra, xác nhận là sách cổ thời Minh.”
“Ha ha ha, sư phụ tôi năm xưa vốn là cao thủ làm giả, kiếm một ít mực cũ là qua mặt được thôi, chứng minh càng đơn giản, ông ấy biết làm ấn giám ... Tôi vốn không phân biệt được thật giả, nhưng lạc khoản của tông chủ đời hai không thể nào là "Bình Hùng Trọng Hữu", vì đó chính là tên của anh em chúng tôi, có người cố ý đề lại sơ hở này cho tôi xem.”
Đoan Mộc Bình không hề tức giận, sau đó làm động tác kỳ quái, đưa lên mặt trời soi kĩ, không phát hiện ra điều gì, nghỉ một lúc hất nước khoáng lên vẫn không thấy, nước chảy theo trang giấy, quả nhiên là thủy hóa bất xâm, rút luôn dao ra rạch trang bìa đặc biệt này.