← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 122 Cuống cuồng bỏ chạy, vừa nguy vừa hiểm. (3)

Mặc dù ông chủ không hề trách móc vì mua phải hàng giả, vệ sĩ vẫn thấy vô cùng áy náy, hắn cho rằng mình đã tạo thành tổn thất lớn cho ông chủ, nhắc nhở: “ Ông chủ, ông chủ, đừng hủy, nếu là giả, chúng ta có thể đi tìm hãng đấu giá, nếu ông chủ hủy rồi không phải vứt tiền đi sao?”

“Tôi không bận tâm tới tiền, có điều thứ này, bất kể là lão già hay đám anh em tôi thì chắc chắn là muốn nói với tôi điều gì đó, không tới mức chỉ lừa tôi, nói không chừng muốn kết thúc ân oán này.”

Roẹt một cái, Đoan Mộc Giới Bình dừng tay, không ngờ lộ ra một thứ giống đồng xu, hắn không chậm một giây, đi nhanh ra bên cửa sổ, hạ rèm xuống nhìn qua khe, dòng người qua lại đông đúc, nơi này bắt và trốn đều bất lợi, vì không biết trong đám đông kia ai là thợ săn, ai là con mồi.

Đương nhiên nếu có thiết bị theo dõi này thì khác, Đoan Mộc Giới Bình nhìn kỹ, xác nhận chỉ là thiết bị phát tín hiệu, không phải nghe trộm nhét cho vệ sĩ: “ Nơi này không dễ bắt người, bọn chúng nhắm vào tôi, không liên quan tới anh, cầm thứ này thoải mái lên xe mà đi, rời khỏi thành phố, bốn phía đông tây nam bắc tùy chọn, bất kể ra sao, đừng liên hệ với tôi nữa. Đến Quãng Châu tìm Lão Mễ, hắn sẽ an bài cho anh xuất cảnh... Ra nước ngoài rồi mới được liên hệ với tôi, đi đi, nhanh.”

Vệ sĩ gần như tin tưởng lời ông chủ vô điều kiện, theo đường cũ quay về.

..................................................

“Ra rồi, một mình, đi rất gấp, tổ trưởng Thẩm, có ra tay không?” Trên xe giám sát, Hình Ái Quốc xem giờ, chỉ chưa tới mười phút.

Trong bộ chỉ huy, Thẩm Tử Ngang không dám khẳng định gì, mấy vị phía sau tranh cãi mấy lần, liệu đối phương tới đây gặp mục tiêu, hay chỉ là bom khói che mắt người khác để cắt đuôi, họ không cách nào phán đoán.

Kết nối với camera giám sát của khu giải trí không thấy nghi phạm, diện công tác quá lớn, không đủ thời gian, Thẩm Tử Ngang không muốn kinh động manh mối duy nhất, bắt người nơi này đã khó, huống hồ chưa biết có hay không: “ Đừng kinh động, bám theo.”

Thiết bị theo dõi vẫn trên người đối phương, chứng tỏ là chưa bị đụng vào, khả năng cao đối phương chỉ tới đây tìm người giám định thật giả, sau đó đi gặp cấp trên, Thẩm Tử Ngang còn ra lệnh một tổ tới tầng mà đối phương rời đi.

Xe đi, bám theo, một đội từ trên xe xuống, tản ra đi về phía tòa nhà chính, tất cả lọt vào mắt Đoan Mộc Giới Bình đang quan sát, dù tim đập tăng tốc, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh... Đợi mấy người kia đi vào, hắn mới xuống, trên người không biết từ lúc nào đã mặc thêm đồng phục nhân viên khu giải trí, hắn xuống tầng sáu, đứng dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài, làm ra vẻ lười biếng. Chẳng ai để ý tới một nam nhân mặc đồng phục quèn, vội vã chạy về phía căn phòng được định vị trước đó...

Xuống tới tầng bốn, tầng ba... Đoan Mộc Giới Bình đi rất chậm, chẳng vội vàng, hắn gặp quá nhiều chuyện này rồi, tựa hồ còn hưởng thụ cảm giác tim đập mạnh đó, mỗi lần trốn thoát là một lần khảo nghiệm với sự trấn tĩnh của bản thân.

Tầng 2... Đoan Mộc Giới Bình rời lối đi thoát hiểm xuống tầng một, đại sảnh, khóe mắt quét một vòng, có vẻ không ai đang cảnh giới... Mỗi hành động nhỏ nhất của người xung quanh đều lọt vào hắn như máy quét, hai nữ thu ngân đang tán gẫu, một đám thiếu nam thiếu nữ nói người thiếu ý tứ, hai nam một nữ vừa đi vào cửa...

Nếu có cảnh sát thường phục thì lúc này đang quan sát xung quanh, Đoan Mộc Giới Bình quá quen thuộc ánh mắt những người đó. Xác nhận không ai theo dõi, hắn ra ngoài hòa vào đám đông rời khỏi khu giải trí, tiếp tục đi bộ mấy trăm mét, tới khu dân cư giải tỏa dang dở, ngõ ngách chằng chịt, người thưa thớt, góc khuất nhiều.

“A lô, Phượng Phi, khả năng có kẻ bám theo chúng ta rồi, em đã lộ diện ở chỗ đấu giá, mau chóng đổi chỗ đi... Không không, đừng đi vội, càng vội đi càng dễ bị bám theo.... Gặp ở chỗ em thuê hai tháng trước, mang hết đồ em thu thập hai tháng qua tới, anh đợi... “ Đoan Mộc Giới Bình cúp điện thoại, bóng dáng biến mất trong ngõ.

.........................................

“Mục tiêu rời Trung Châu, lên đường cao tốc.”

“Qua trạm thu phí Trường Cát.”

“Vẫn đi về phía trước, không tiếp xúc với ai....”

Mục tiêu thẳng một mạch đi về phía nam, đã rời khỏi phạm vi thu tín hiệu, có điều vẫn trong tầm mắt nhân viên thực địa, Thẩm Tử Ngang thấy không đúng lắm, nóng ruột đi qua đi lại, thúc giục tổ ở khu giải trí.

Đội trưởng thực địa Tục Binh báo về: “... Trong phòng không phát hiện gì cả, chỉ có một chai nước khoáng, chúng tôi lấy dấu vân tay trên đó đã gửi về, theo phục vụ viên nói, đúng là có một người thuê phòng này, ở một mình...”

“Tổ trưởng Thẩm. “ Một nữ kỹ thuật viên đẩy cửa đi vào, tay cầm tờ giấy có hình vân tay, báo: “ Khớp rồi... Dấu vân tay tổ thực địa báo về khớp với vấn tay do cảnh sát Nội Mông, Ninh Hạ cung cấp.”

Hai dấu vân tay đánh dấu 7 điểm trùng khớp, Thẩm Tử Ngang vỗ trán hối hận không thôi, cá lớn lọt lưới rồi, mục tiêu ở thế giới giải trí.

Xem thời gian thì nửa tiếng trôi qua, có đi bộ cũng thoát khỏi vòng vây rồi.

“Tổ trưởng Thẩm, mục tiêu vào Hứa Xương, vẫn đi về phía nam.”

“Bắt, bắt ngay lập tức cho tôi.” Thẩm Tử Ngang cầm lấy bộ đàm quát lên, sau đó đặt mạnh xuống.

Phương Hủy Đình đang xem tài liệu, nghe thấy tiếng động mạnh cũng chẳng bất ngờ, vì cô sớm dự liệu trước sẽ có kết quả thế này, liếc mắt nhìn Thẩm Tử Ngang đang thẹn quá hóa giận. Chẳng thất vọng vì để tội phạm vuột mất, chỉ cảm thấy buồn cười, cô cảm giác màn đen chỉ vén lên một góc thôi, vậy mà Thẩm Tử Ngang lại nghĩ nắm được mọi thứ chuẩn bị kết thúc trò chơi, chẳng hiểu hắn dựa vào đâu mà có tự tin lớn như thế.

Phải biết rằng khi tên lừa đảo trong truyền thuyết kia tung hoành khắp nơi, gây ra những vụ án tới giờ vẫn là con số kinh khiếp thì đại bộ phận người ở đây còn vị thành niên, Phương Hủy Đình còn đang học tiểu học, Thẩm Tử Ngang chắc ở tuổi nhìn trộm bạn gái mà đỏ mắt, nếu dễ dàng bắt được hắn như thế thì xem thường đồng nghiệp những nơi khác quá rồi.