Q2 - Chương: 123 Bố cục phá cục, cuộc vui vẫn còn. (1)
4 giờ, Soái Lãng đi taxi quay lại tòa nhà Phú Mậu xuống xe, cùng Trình Quải như hai tên trộm nấp sau ngã rẽ, từ từ tới gần bãi đỗ xe.
Mất rồi, đúng là mất rồi, chỗ chiếc Audi đỗ ở đó sáng nay, giờ không thấy nữa.
“Xe của tôi, tiền của tôi, bọn CSGT chết đâm chết chém, bao nhiêu xe gắn biển giả, sao chúng bắt xe của tôi.” Soái Lãng ôm ngực vật vã.
Trình Quải khinh bỉ: “Mày khóc lóc cái quái gì vậy, trong tay mày có 500 vạn, còn để ý tới cái xe ăn cắp Lão Hoàng kiếm cho à? Mua mẹ cái Ferrari, loại cửa mở như hai cái cánh ấy, lái ra ngoại thành dã chiến rất thuận lợi.”
“Nói với mày bao lần rồi, số tiền đó tao dám đụng vào à, nếu không sau này cảnh sát tới tìm tao thì sao?”
“Thế mày tìm tao làm gì, mày muốn hại tao à?”
“Trên người mày có sẵn cả đống chuyện thối tha rồi, ngại gì thêm chút nữa, tao sao đành lòng hại người khác.” Soái Lãng tỏ ra khó chịu.
“Mẹ nó, nếu xảy ra chuyện tao tố cáo mày trước.” Trình Quải hậm hực chửi, chẳng ai chịu kém cạnh ai, loại huynh đệ này thực sự làm người ta câm nín.
“Tùy mày, hang ổ của mày, sổ sách bẩn của mày, nơi sản xuất... Tao biết cả đấy, tao mà ngồi tù bao năm thì thế nào cũng chia cho mày một nửa.” Người anh em tốt Soái Lãng không cam tâm bỏ lại bạn bè đi ăn cơm nhà nước một mình, chợt nhớ ra: “À còn lần trước đốt đống đồ mỹ nghệ, mày là kẻ phóng hỏa... Tao không tham dự đâu đấy.”
“Con mẹ mày, uy hiếp tao à? “ Trình Quải sôi máu, biến chưởng thành trảo bóp cổ Soái Lãng:
Thế nhưng hành động hơi chậm, vừa mới nhúc nhích Soái Lãng lách mình sang bên, đầu gối kê vào chỗ dưới rồn ba tấc: “ Đừng ồn ào, tao đang nghĩ, có khi đây là chuyện tốt.”
“Thế hả?” Trình Quải nghe thấy vậy quả nhiên im ngay, dù sao bên cạnh là phú ông 500 vạn.
Soái Lãng khoác vai hắn kéo ra lề đường, cách đó không xa là người công ty cây xanh đang cắt tỉa cỏ, còn có nơi đang lắp thiết bị mạng, hai người thích lắm, sản nghiệp IT cũng phải ra đường rồi, mua hai chai nước ngọc ngồi xuống: “Khoản tiền này tao thấy, nói không chừng nuốt được đấy.”
“Ừ, tiếp tục đi, ai có mặt là có phần nhé.” Trình Quải cẩn thận gài một câu.
“Sáng nay tao không rõ tình thế như thế nào, cho nên tự dọa bản thân thôi, sau nghĩ lại, đâu dễ xảy ra chuyện như thế. Mày nghĩ xem, nói gì thì nói, tao chỉ làm thằng đẩy giá, ai làm gì được tao, luật pháp không quy định tội này, đúng không? Cho nên tao nghĩ, cảnh sát không tìm tao đâu, làm gì có lý do, đúng không? Mấy món đồ khác tao trả tiền rồi, món cuối cùng tao không mua, đúng không? Đây là chuyện làm ăn, liên quan chó gì tới bọn họ?” Soái Lãng tự trấn an bản thân.
“Đúng rồi, nếu bắt mày thì bắt lâu rồi, cha mày là người đích thân ra tay... Thế đám bị mày ăn bẩn 500 vạn thì sao, không tới tìm mày à?” Trình Quải nuốt nước bọt.
“Mày nói đúng rồi, vấn đề là ở đây.” Soái Lãng hoa chân múa tay giải thích chuyện mình gặp phải: “... Tao đoán bọn này kiếm không ít, trước đó bày đủ trò lôi kéo tao nhập cuộc, nói là cho tao 1 thành lợi nhuận, trên 50 vạn. Xem ra con mẹ nó nói dối, lợi ích hơn thế nhiều, tùy tiện kiếm một món đồ giả nâng giá cũng mấy trăm vạn... Kiếm được tiền rồi mày nghĩ bọn chúng sẽ làm gì?”
“Chia tiền.” Trình Quải nói xong còn liếm môi.
Bốp một phát, Soái Lãng vung tay bợp đầu: “Con mẹ nó, mày chỉ biết tiền... Phải bỏ chạy, bọn chúng không bỏ chạy thì đợi người ta phát hiện à? Tao vừa rồi điện thoại rồi, thủ hạ của lão già biến mất hết, tên kinh doanh thủy sản thì chúng ta đi qua, nơi đó đóng cửa rồi. Em gái thiết kế hình tượng của Phượng Nghi Hiên không liên lạc được nữa, đó là thủ đoạn tiêu chuẩn của bọn lừa đảo, có được tiền là chuồn ngay.”
“Ý mày là...” Trình Quải mặt hơn hớn tiền sắp tới tay làm hắn không dám nói ra sợ mộng đẹp tan vỡ.
“Chúng ta không nên tự dọa bản thân như thế, tao sợ cảnh sát chứ sợ gì một đám lừa đảo, không phải mày còn đốt hàng của chúng à, có sao đâu, đúng không? Nên tao nghĩ, chúng không về đâu, chúng không về thì tao với mày ngậm miệng phát tài... Nếu chúng về đòi tiền, nếu không chia phần cho chúng ta, chúng ta nộp lên, tố cáo cáo công, lập công được thưởng, tóm lại thế nào cũng lãi.”
“Con mẹ nó, mày đúng là thằng khốn nạn vô liêm sỉ... Cơ mà tao thích.”
“Đi thôi, về thôn Ngũ Long... Tao đoán chừng bọn ngốc mua phải hàng giả một thời gian nữa mới biết, đợi họ biết thì sẽ cãi nhau chán chê, chúng ta chủ yếu đề phòng chủ nợ tìm tới nhà...” Soái Lãng đứng dậy, ở khu phong cảnh Ngũ Long y có người, có tai mắt, chỉ cần người lạ mặt xuất hiện một cái là y sẽ biết ngay. Hiện đó là nơi an toàn nhất, giao thông thuận tiện, du khách đông nữa chứ, dễ trốn, tóm lại về đó là yên tâm rồi, có chút gió lay cỏ động gì là chuồn luôn.
“Ê ê ê... Chưa nói xong mà, chia cho tao bao nhiêu? Nói trước, tao chạy trước chạy sau làm tùy tùng vất vả công cao... Tao chỉ cần một chiếc Mercedes 4 seri thôi...” Trình Quải bỏ lại chai nước đuổi theo.
“Ok, một cái như thế cũng chỉ chục vạn thôi mà.”
“F*ck, mày lại muốn mua xe ăn cắp à? Mày muốn CSGT bắt tiếp à?”
“Mày tính xem, mua xe mới mấy chục vạn rồi thuế má, bảo hiểm, đăng ký, đỗ xe.... Vân vân mây mây, mày nộp hết thì mua được bảy tám cái xe ăn cắp rồi, lái một cái xe này bị bắt cũng lãi.... Giống như sách báo mày bán, nói như mày người ta vào hết hiệu sách Tân Hoa, ai mua hàng bẩn của mày. Đúng không? Thời buổi này tuân thủ luật pháp lỗ vốn hơn phạm pháp.” Soái Lãng khoác vai Trình Quải dụ dỗ, thằng này có một điểm yếu, thấy tiền là mờ mắt, IQ tuột thẳng một lèo tới háng luôn.
“Chí lý chí lý.” Trình Quải gật gù liên hồi, tóm lại là của trên trời rơi xuống mà, mất cũng chẳng tiếc.
Thế là hai thằng vẫy cái taxi chạy thẳng về ăn cứ địa tiêu diêu.