← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 124 Bố cục phá cục, cuộc vui vẫn còn. (2)

7 giờ 15, sắc trời đã tối, khi tổ thực địa trở về trung tâm kiểm nghiệm xe gắn máy thì đã quá giờ cơm.

2 chiếc việt dã, bốn chiếc SUV, ba chiếc xe thông tin ngụy trang thành xe hàng, thêm vào một chiếc xe thương vụ. Cửa xe mở sầm sập, mười mấy cảnh sát thường phục đi ra, áp giải nghi phạm vào phòng giam lâm thời, nghi phạm cao tới 1m85, khóe miệng có vết máu, ánh mắt vài phần khinh bỉ. Đi qua cửa, ngạo nghễ liếc nhìn mấy người tổ chuyên án, bị mấy cảnh sát thực địa như hung thần ác sát quát tháo đẩy tới phòng giam.

“Sao lại thành thế này?” Thẩm Tử Ngang khó chịu chất vấn Tục Binh đang đi tới, mặc dù cao ráo nhưng so với vị đồng nghiệp này thì hắn mảnh mai hơn không ít.

Tục Binh kể vắn tắt quá tình bắt giữ: “ Thiếu chút nữa không bắt được, vốn nghĩ là một tên lừa đảo thôi, ai ngờ là khúc xương khó nhằn, về sau hết cách bắn cảnh cáo vài phát mới bắt được, vì nổ súng phải giao thệp với công an Hứa Xương, lỡ thời gian.”

Nghi phạm cứ vậy chạy một mạch không nghĩ, cứ nghĩ là hắn sợ vỡ mật, đến lúc bắt giữ bị hắn chống trả, một người bị thương, bọn họ phải mạnh tay trấn áp, đây là chuyện bất đắc dĩ.

Thẩm Tử Ngang quay người về đội không truy hỏi chuyện làm nghi phạm bị thương nữa: “ Thẩm vấn thế nào? Sao chỉ có mỗi cái tên?”

“Hắn không nói gì cả, chỉ nói cái tên, hỏi tuổi cũng không đáp, chắc chắn có vấn đề, nếu không đã không giữ mồm giữ miệng như vậy.”

“Có tìm được gì trên xe không?”

“Thiết bị theo dõi ở trên người hắn... Xe có giấy tờ đàng hoàng, là xe thuê thành phố khác, kẻ này rất tà môn, trên người thậm chí không có di động, nhưng có người nghe ra khẩu âm của hắn là người vùng đông bắc, chỉ có thế thôi.” Tục Binh gọi người giao đồ thu được lên, vài tấm vé cầu đường, thiết bị theo dõi, thứ này chỉ có đường kinh 5 mm, dày không hơn tờ giấy là bao, vậy mà cũng bị phát hiện.

“Tiếp tục thẩm vấn đi, xác định thân phận của hắn, lấy dấu vân tay, trọng điểm tra xem hắn có án không?”

Thẩm Tử Ngang vừa đi vừa an bài, về tới phòng chỉ huy, ném vật thu được trên bàn, hai tay đút túi quần đi qua đi lại, lát sau tình hình kiểm tra camera giám sát ở khu giải trí, chỉ là người ở đó quá nhiều, tiến độ chậm chạp, hắn nổi giận quát tháo một chập. Lại hỏi việc truy theo tài khoản đấu giá, đó là một tài khoản công ty tới từ Trung Sơn, cần giao thiệp với cơ quản đương địa, tạm thời chưa có tin.

Thế là Thẩm Tử Ngang chỉ còn biết nghiến răng đấm bàn: “Vì hành động này sở tỉnh chuẩn bị tới 2 tháng, chuyên môn đem cuốn sách người tố cáo giao nộp tới cửa hiệu đồ cổ Cố Nguyệt Hiên ở Bắc Kinh đưa thiết bị theo dõi vào trong, đây là thiết bị theo dõi tiên tiến nhất rồi... Làm sao vài phút đã bị phát hiện? Chẳng lẽ mua một cuốn sách cổ hơn 800 vạn về, chuyện đầu tiên là rạch ra xem bên trong à? Rốt cuộc vấn đề ở đâu?”

Đúng thế, vấn đề ở đâu? Mấy đồng nghiệp không nói, trước đó Thẩm Tử Ngang che giấu không nói ra toàn bộ tính toán, theo lý mà nói, công tác bảo mật làm rất tốt, nhưng hiện giờ lại xảy ra chuyện, chắc lẽ là có nội gián ở sở tỉnh?

Giả thiết này không thành lập, Đoan Mộc Giới Bình không gây án ở Trung Châu, trên lý luận hắn không cần đề phòng tới mức gài sẵn người trong hệ thống công an.

“Chính ủy Đồng, mảng thực địa giao cho anh, mau chóng tra rõ về người này, hắn là người duy nhất tiếp xúc với Đoan Mộc Giới Bình, đây là manh mối quan trọng... Chị Lý, chị thúc giục bên kia đi, lấy danh nghĩa tổ chuyên án tỉnh, phải tra rõ tài khoản... Tiểu Trần, gửi tin cho trung tâm 110, các chi cục, phân cục, đồn công an, nhấn mạnh người này giỏi ngụy trang, nói không chừng lúc này đã trốn khỏi Trung Châu...”

Thẩm Tử Ngang phát ra từng mệnh lệnh rõ ràng, xong xuôi mắt vô thức nhìn về phía Phương Hủy Đinh luôn ngồi bên cửa sổ xem hồ sơ, một tay chống má trầm tư, có lẽ vì tình cảm cá nhân với nữ cảnh sát đang tuổi hoa rực rỡ, quan tâm hỏi: “ Tiểu Phương, có gì muốn nói hả?”

“Tổ trưởng Thẩm, tôi nghĩ, có phải phương hướng của chúng ta sai rồi không?” Phương Hủy Đình nhịn lâu rồi, cuối cùng lấy can đảm nói ra.

Câu này làm Thẩm Tử Ngang không vui, chính ủy Đồng vừa ra khỏi cửa nghe thấy câu này khẽ lắc đầu với Phương Hủy Đình, lúc này nghi ngờ người chỉ huy là không thích hợp.

Không ngờ Phương Hủy Đình nghé con không sợ cọp, nói thẳng: “Không phải tôi nói phương hướng điều tra sai, mà là phương hướng tư duy.”

“Phương hướng tư duy sao?” Thẩm Tử Ngang cau mày, nhớ ra chuyên ngành của Phương Hủy Đình là tâm lý học, kiên nhẫn nghe.

“Đúng, tôi thấy chúng ta nên xâu chuỗi toàn bộ sự kiện lại, không thể chỉ bám theo từng diễn biến xảy ra, có lẽ nghi phạm chỉ là một mắt xích trong chỉnh thể thôi.”

“Nói tiếp!”

“Đoan Mộc Giới Bình vì Anh Diệu Thiên mà bị dụ ra, từ vụ án cũ chúng ta biết hắn và huynh đệ đồng môn có ân oán rất lớn, thậm chí người cung cấp Anh Diệu Thiên còn bị Đoan Mộc chém đứt tay... Ân oán sâu như vậy mà chỉ đơn giản giao hắn cho cảnh sát à? Mọi người đừng quên, toàn bộ họ đều là kẻ lừa đảo, đều là người phái Giang Tướng, nếu như trình độ Đoan Mộc Giới Bình đã cao như thế, những người còn lại chắc không kém phải không? Ít nhất sở tỉnh đâu thể ngờ giá bị đẩy lên tới 825 vạn.”

“Cô nói còn có mánh khóe khác mà chúng ta không biết?” Đồng Huy nhớ ra Phương Hủy Đình từng nói rồi.

“Đúng, chắc chắn là có.” Phương Hủy Đình không giỏi suy luận theo manh mối, nhưng ở phân tích tâm lý, trải qua hành động chống lừa đảo lần trước, hấp thu thực tế, cô đã có kinh nghiệm nhìn người nhất định: “ Ví dụ phe này là bên chưa rõ, là những người báo thù, bọn họ đem tin tức về Đoan Mộc Giới Bình tiết lộ cho chúng ta... Mọi người thử nghĩ xem, chúng ta không biết uy lực của Anh Diệu Thiên, nhưng bọn họ biết. Vậy nghĩ ngược lại, bọn họ biết uy lực của cuốn sách, vì sao không tự bố cục dụ Đoan Mộc Giới Bình tới mà bắt kết thúc ân oán mà nhờ tay chúng ta? Liệu có gài ý đồ nào vào đó không?”

“Nếu thế chúng ta mắc bẫy rồi.” Có người nói.

“Đúng, đúng...” Phương Hủy Đình thấy có người ủng hộ thì nói càng tự tin: “ E không chỉ chúng ta, Đoan Mộc Giới Bình cũng mắc bẫy, mọi người nghĩ xem, bất kể Anh Diệu Thiên bán được bao nhiêu đều trong tay sở tỉnh, đối với bên kia không được lợi gì. Người tố cáo Điền Nhị Hổ còn kiên trì đưa vào bốn di vật bán cùng, nếu một mình Anh Diệu Thiên đủ uy lực, vì sao lại vẽ rắn thêm chân... Hoa Thần Dật là phú hào có hạng ở Trung Châu, có chuyện làm ăn đàng hoàng, sao đột nhiên lại hứng thú với Anh Diệu Thiên? Chuyện đáng ngờ quá nhiều.”