Q2 - Chương: 125 Bố cục phá cục, cuộc vui vẫn còn. (3)
“Vậy là đám người đó còn làm chuyện gì đó mà chúng ta chưa nhận ra rồi.” Thẩm Tử Ngang nhéo cằm nghĩ, rốt cuộc cũng thừa nhận suy đoán của Phương Hủy Đình, nhìn cô khuyến khích.
Tiếc rằng Phương Hủy Đình cũng chỉ mơ hồ nắm bắt được chút linh cảm, cô không đủ kinh nghiệm phá án để tự thuật, vừa bị xung quanh chú ý liền nói có chút lẫn lộn: “ Kiểu vậy, nếu đó là một vụ lừa đảo liên hoàn thì phương thức tư duy của chúng ta sai rồi, nếu như giao Đoan Mộc cho chúng ta nếu người bình thường sẽ đứng ngoài cuộc xem, nhưng người này muốn đưa vào bốn di vật, rồi Anh Diệu Thiên bị đẩy giá cao tới vô lý... Nhỡ kẻ đó có rắp tâm bất lương thì sao?”
Mọi người không ai phản đối, đây là chuyện tất nhiên thôi, những người họ điều tra toàn là kẻ lừa đảo hết, chuyện gì cũng có thể.
“Tôi nghi ngờ bản thân cuộc đấu giá có vấn đề, đối phương một là ngầm hợp tác với chúng ta đồng thời giở trò ở vật phẩm đấu giá, đó là nguyên nhân vật phẩm đấu giá kia liên tục đổi chủ... Kết quả Đoan Mộc bị dụ ra, dùng chúng ta kiềm chế, để hắn không dám làm gì, còn chúng thong dong ôm tiền bỏ đi, vì chúng ta đều chú ý vào Đoan Mộc, nhận ra thì đã muộn... Như vậy Đoan Mộc, cảnh sát, người mua cùng công ty đấu giá chỉ là quân cờ bọn chúng tung ra để tất cả tự kiềm chân nhau thôi.” Phương Hủy Đình đập hồ sơ xuống, cô biểu đạt hết ý nghĩ của mình.
“Chuyện này...” Thẩm Tử Ngang xấu hổ, Phương Hủy Đình từng nhắc nhở hắn nhưng hắn không nghe, giờ bao người nhìn vào như thế, với lại cảnh sát cũng bị lừa, chuyện này mất mặt quá rồi, đáng nhẽ không nên nói thẳng ra như thế vậy chứ.
Phương Hủy Đình càng nói càng tự tin, thấy hắn còn do dự thì giục: “ Tôi thấy nên tiến hành kiểm tra tất cả người mua, đề phòng xảy ra chuyện chúng ta còn mất bò lo làm chuồng, ngoài ra phải tra hỏi lại người tố cáo... Không thể vì theo đuổi một kẻ lừa đảo, mặc cho bên khác lừa đảo. Còn nữa về nghi phạm, hắn đã cùng chúng ta đấu đá mười mấy năm, đã quá hiểu nhau, lúc này hắn không thể chạy loạn, so với gặp nguy hiểm không rõ, chẳng bằng kiếm chỗ ẩn nấp ở Trung Châu ẩn đi.
“Lục lượng của chúng ta có hạn, không thể phân tâm đi quản khả năng suy đoán... Nhưng cô nói tốt lắm, đợi xem sao, trước tiên tra lai lịch nghi phạm này.” Thẩm Tử Ngang ánh mắt phức tạp nhìn Phương Hủy Đình, nói một câu đối phó rồi dẫn người đi xem tiến triển thẩm vấn.
Đợi ai vào vị trí nấy không để ý tới, Lý Lý Lam chạy ra, kéo Phương Hủy Đình sang bên thì thầm: “Tiểu Phương, hôm nay em làm sao thế, vậy chẳng phải khiến tổ trưởng Thẩm bẽ mặt à?”
“Đâu có, nếu thực sự có vấn đề thì không kịp nữa rồi, chúng chạy hết mất.” Phương Hủy Đình nóng ruột.
“Thế thì tổ trưởng Thẩm càng bẽ mặt, lãnh đạo không nhìn ra, còn em nhìn ra...” Lý Lỵ Lam khéo léo nhắc.
Phương Hủy Đình ngớ ra, nhớ lại thái độ của Thẩm Tử Ngang, xem ra vấn đề thể diện còn quan trọng hơn vụ án à? Cô rất thất vọng, ủ rũ về chỗ, lại chống cằm suy nghĩ vẩn vơ....
Lừa đảo, đây chắc chắn là vụ lừa đảo, Phương Hủy Đình nhớ tới bộ dạng ngốc nghếch của Soái Lãng khi đấu giá, cuối cùng y lại rụt cổ chuồn mất, khẳng định là phát hiện ra gì rồi, có khi y cũng là một phần vụ lừa đảo, tới lúc quan trọng bôi mỡ vào chân chạy mất... Vậy mà nói ra không ai tin, không ai coi trọng, hoặc là có, nhưng họ coi trọng thứ khác hơn, Phương Hủy Đình thấy mệt mỏi, mệt tới chẳng muốn làm gì nữa.
........................................
Tiếng còi cảnh sát phá vỡ trời đêm, khi cảnh báo được phát ra, từ trên tới dưới hành động, mạng lưới phòng phạm trị an tập thể không thể xem nhẹ, từ khu giải trí bắt được hình ảnh của nghi phạm, tin tức được gửi tới khắp nơi, miêu tả là: Nam, 40 tới 45 tuổi, cao 1m68 tới 1m72, tóc húi cua, khẩu âm không rõ....
Mỗi lần có cuộc hành động lớn là quán KTV, mát xa, nhà hàng, nhà nghỉ đều có cảnh sát ghé thăm, thế nhưng người có kinh nghiệm đều biết, đây chỉ là hành động sấm to mưa nhỏ thôi, chẳng ích gì... Kết quả chứng minh tìm ra mười mấy người giống miêu tả, nhưng đều không khớp.
Lúc này Từ Phượng Phi hạ rèm lụa vàng xuống, khép cửa sổ, ngoài đường cách đó không xa có một cái xe cảnh sát, mỗi lần nghe tiếng còi cảnh sát là cô lại chột dạ. May là cô ở trong khu biệt thự bán đảo, thuê hai tháng rồi, cảnh sát không tùy tiện tới quấy nhiễu nơi cao cấp.
Lần này hổi hương rất vất vả, không đi máy bay, không đi xe hơi, toàn chen lấn tàu hỏa, Đoan Mộc an bài, chỗ càng đông người càng an toàn, càng khó để lại dấu vết, hắn có vài phần kiêng dè đám đồng môn. Ví như lúc này, Từ Phượng Phi quay đầu là thấy Đoan Mộc Giới Bình cau mày...
“Không cần nhìn đâu, cảnh sát mà không có chứng cứ rõ ràng thì không tới đây tra, sáng mai chúng ta đổi nơi khác là được.” Đoan Mộc Giới Bình gạt laptop sáng bên thở dài.
Từ Phượng Phi rất hiểu hắn, đi tới ngồi đối diện: “Bình, anh phát hiện ra gì rồi?”
“Lão già chơi vụ này đẹp quá, không chỉ chơi anh còn chơi luôn cả cảnh sát một vố.” Đoan Mộc Giới Bình lại thở dài: “Đây gọi là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng tỏ, em thử nhìn cuộc đấu giá này từ góc độ khác đi... Ngày thứ hai lượng giao dịch thành công cao gấp đôi ngày đầu, với lại mấy món đồ bán ra em xem kỹ đi, cái ấn tướng quân này bốn năm ba lần đấu giá, bức Dục nữ đồ năm ngoái hai lần sang tay....”
“Ý anh nói đám đồng môn của anh lợi dụng vụ đấu giá này để vơ vét tiền?”
“Tất nhiên, đều là kẻ lừa đảo, không lừa lọc kiếm chác thì làm cái gì. Nhất định là lão già làm, không phục không được, điều này chứng tỏ ông ta ra tù một cái đã bắt đầu bố cục rồi. Ông ta hao tốn vài năm từ từ bố trí, đợi khi thời cơ thích hợp làm một vụ vừa ôm tiền chạy vừa đẩy anh cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ đặt toàn bộ sự chú ý vào anh, nên anh bị trói chân trói tay, chúng thong thả đường hoàng mà đi.”
“Vậy sao còn để lại sơ hở cho anh nhìn ra?” Điểm này Từ Phượng Phi không hiểu.
“Đó là cách làm của nhân vật giang hồ xưa, chuyện trên giang hồ do người giang hồ giải quyết, nếu anh không nhìn ra thì do anh học nghệ chưa thông, chẳng trách ai được. Nếu anh nhìn ra, đó là cơ hội ông ta để lại cho anh, tha cho anh một con đường sống, ông ta sẽ tự mình giải quyết. Giang hồ lừa đảo xưa nay là thế, không có hẹp lộ tương phùng, chỉ xem đạo hạnh cao thấp, anh khẳng định ông ta chưa đi, không giải quyết được anh, ông ta chết không nhắm mắt.” Đoan Mộc nói những lời này bằng giọng rất ôn hòa.