Q2 - Chương: 126 Ăn cướp la làng, ai đúng ai sai? (1)
Từ Phượng Phi không thể coi là người giang hồ, nhiều chuyện tuy cô biết đấy, nhưng cảm thụ không đủ sâu, nhưng cô có niềm tin gần như mù quáng vào bản lĩnh của Đoan Mộc Giới Bình, nếu hắn đã nói đây là bố trí của vị thầy cha kia, chắc chắn là không sai được. Cô không khỏi lo thêm một chút, dù sao nhiều năm qua luôn bình yên như thế, sự kiện này quá bất ngờ: “Thế thì ông ta chơi lớn rồi, dám xỏ mũi luôn cả cảnh sát.”
Đoan Mộc Giới Bình trầm tư: “Ừ, chừng đó đủ cho ông ta an bài hậu sự rồi, chúng ta thao tác từ xa là có vấn đề, nhiều chuyện không nhận ra ngay lập tức. Anh nên nghĩ ra cái chết của ông ta là quả bom khói mới đúng.”
Chuyện giả chết này là do Từ Phượng Phi tra ra, cô hơi ngán: “Vậy là phải đấu với ông ta à?”
“Gặp chiêu phá chiêu thôi, nhìn ra ông ta đứng sau rồi lo gì không phá được... Em thông báo cho người của chúng ta ở hải ngoại, để bọn họ liên hệ với người mua, lần lượt thông báo đồ họ mua được là đồ giả, bị lừa kiểu này ai chịu nổi, cảnh sát tha hồ bận rộn, tốt nhất là đào ra được đám đồ tử đồ tôn của lão già... Em không có án, có thể tự do hoạt động, tụ tập nhóm người hợp tác với chúng ta lại, anh có việc cho chúng làm.”
“Những kẻ đó đều không sạch sẽ, thời gian trước bị đả kích, trốn cả rồi.”
“Lo gì, trọng thưởng ắt có dũng phu, bảo với họ, anh bỏ 100 vạn mua người này...” Đoan Mộc Giới Bình lấy chiếc ipad ra, trên đó là một bức ảnh khuôn mặt trẻ trung, rất đẹp trai: “Hắn tên Ngô Kỷ Cương, con riêng của Ngô Ẩm Hữu, năm xưa vì chuyện này mà thiếu chút nữa bị thôn dân đánh chết, về sau nữ nhân thông dâm với hắn bị gả cho thôn xa, được vài năm thì chết, để lại đứa bé này. Đó là điểm yếu của Lão Nhị, tóm được nó sẽ mò ra Lão Nhị, từ từ chặt hết chân rết của lão già.”
Từ Phượng Phi gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Còn mấy kẻ này nữa cũng đáng nghi lắm, em bảo người dưới tra cho anh, số 27, số 34, số 56, ba người này khẳng định có người liên quan tới lão già, trọng điểm là người này, nâng giá Anh Diệu Thiên lên 500 vạn.” Đoan Mộc Giới Bình mở ra hình ảnh khác, cũng là chàng trai trẻ, một người không có đặc điểm nào rõ rệt: “ Xem chừng đây chính là tiểu sư đệ của anh, nếu anh không rơi vào tay cảnh sát thì phải đối đầu với truyền nhân mới của thầy cha rồi.”
Đó là số 56: Soái Lãng.
Cả đêm thi thoảng lại có tiếng xe cảnh sát chạy qua, cho thấy tình hình khẩn trương trong thành phố, người khu biệt thự bán đảo vẫn yên giấc, như chuyện ngoài kia chẳng liên quan gì tới họ.
Trên màn hình laptop chỉ thời gian 7 giờ 15 phút ngày 20 tháng 9...
Thời báo Thanh Niên đưa tin: Thị trường nghệ thuật trong nước nửa đầu năm lượng giao dịch lên tới 48.8 tỷ.
Kim chỉ nam Tài chính đưa tin: Sản phẩm nghệ thuật tồn tại ba thứ nguy hiểm lớn, thứ nhất trong nước không có hệ thống đánh giá thống nhất, hiện giờ giá cả sản phẩm dựa vào chuyên gia, ý kiến chủ quan lớn, khiến thị trường hỗn loạn....
Báo mạng Trung Tân đưa tin: Học viện nghiên cứu vật phẩm nghệ thuật Đh Chiết Giang cho hay có sự tăng vọt về quan tâm vào ngành khảo cổ, làn sóng đầu tư vật phẩm nghệ thuật thúc đẩy giáo giục chuyên nghiệp, bỏ 4 vạn cho một khóa học 24 ngày, không ai chê đắt.
Báo mạng Singapore đưa tin: Thị trường sản phẩm nghệ thuật Đại Lục tràn ngập hàng giả, giá cả trên trời, giám định cũng là giả mạo...
Đoan Mộc Giới Bình nằm trên giường xem tin tức hơi nhổm dậy, đẩy gối lên một chút, tiếp tục xem tin.
.... Nhà đầu tư Hoa Kiều về nước, bỏ 825 vạn ra mua một cuốn sách cổ giả mạo, hội đấu giá mùa thu Trung Châu bán ra đa phần là đồ giả. Có nguồn tin tiết lộ, làm giả sản phẩm nghệ thuật đã trở thành một sản nghiệp ngầm khổng lồ, trong đó Trung Châu có tiếng là quê hương làm giả vang tiếng trong ngài.
Xem từng tờ từng tờ một, mặt Đoan Mộc hiện lên nụ cười, giống như năm xưa nhìn thầy cha xem số đoán mệnh cho người ta như thật, đó là nụ cười thầm vì đối phương tin sai cổ. Làm người ngoài cuộc đọc những tin tức này đều có cảm giác ưu việt về trí tuệ
“Bình...” Một giọng nói lười nhác từ bên cạnh vang lên, Từ Phượng Phi trở mình, cánh tay trằng trẻo vươn ra, tóc tai tán loạn, mắt mông lung, thân thể trần truồng dán vào người Đoan Mộc Giới Bình: “Dậy sớm thế? Bệnh mất ngủ không đỡ à?”
“Bệnh cũ rồi, đâu dễ khỏi như thế, có điều tối qua anh ngủ ngon lắm.” Đoan Mộc Giới Bình hiếm khi nói đùa được một câu.
Vậy thôi đã làm Từ Phượng Phi cảm động, ôm chặt lấy hắn, quay đầu nhìn màn hình laptop: “ Tin tức phát ra rồi à, nhưng em không chắc có tác dụng đâu, đấu giá là kiểu mua bán đặc thù, khác biệt với hợp đồng mua bán thông thường, đấu giá không đảm bảo thật đã thành quy tắc trong nghề rồi. Lần này chúng ta bị lừa một vố to, còn chẳng biết đi đâu mà kêu.”
“Giống như năm xưa chúng ta bỏ đi, lão già vào tù, chúng ta tiêu diêu, ha ha, ăn miếng trả miếng thôi.” Tâm tình Đoan Mộc Giới Bình rất tốt, tay xoa nắn bờ mông tròn trịa của Từ Phượng Phi, hai người tuy không có danh phận vợ chồng, nhưng có mười mấy năm vợ chồng ân ái, hắn không chìm đắm trong mỹ sắc, tựa hồ là an ủi lớn nhất của Từ Phượng Phi.
“Vậy giờ chúng ta làm sao đây, hình như người bị lừa không dám lên tiếng.”
“Thiên hạ không có vụ lừa đảo nào là không có sơ hở, đã là lừa đảo, vạch trần chỉ là sớm muộn, vị thầy cha này của anh, không ra tay thì thôi, đã ra tay là thạch phá kinh thiên. Lần đấu giá này tổng lượng giao dịch là 470 triệu, số hàng giả ông ta nhét vào phải hai ba thành...”
“Số 39 Hoa Thần Dật, tổng giám đốc cty mậu dịch xe hơi Hoa Thái, ông chủ có tiếng ở Trung Châu này, vậy mà thông đồng với thầy cha. Vợ hắn có một triển lãm tranh, anh hoài nghi, số 39 không phải người mua, mà là người bán... Thú vị, thú vị lắm, khi bọn anh theo thầy cha, thầy cha thường bày ra vụ lừa đảo cho bọn anh phá, xem ra lần này phải thực chiến rồi...” Đoan Mộc Giới Bình không có vẻ gì bực tức vì bị lừa tiền, thậm chí cảm thấy hứng thú.
Từ Phượng Phi không quấy nhiễu hứng trí của hắn, cô rất hiểu nam nhân này, nam nhân bình thường say mê chẳng qua vài thứ, tiền bạc rượu chè nữ nhân và quyền lực thôi. Nhưng Đoan Mộc Giới Bình thì không, hắn mê lừa đảo, coi lừa đảo là một nghệ thuật, mỗi lần xem được tin về những vụ lừa đảo lớn thường hưng phấn rất lâu....
Bao nhiêu năm qua, không biết bao người truy tìm hắn, màn đủ cảm bẫy ra dụ không ăn thua, bất kể nữ nhân hay tiền tài, hắn không hứng thú, hắn chỉ thích lừa người khác.
Không ai nhìn thấu hắn, cho nên tới giờ hắn vẫn bất bại.