Q2 - Chương: 127 Ăn cướp la làng, ai đúng ai sai? (2)
Sáng sớm, nắng thu vàng, trong căn phòng, một đôi nam nữ.
Đợi Đoan Mộc Giới Bình dừng nói, Từ Phượng Phi cũng qua cơn buồn ngủ, thấy hắn có vẻ phấn khích quá độ, đó là thói xấu của hắn, mỗi lần gặp chuyện kích thích trí óc là lại say mê, cuốn vào trong đó. Cô giống mọi lần làm trách nhiệm giống người vợ, nhắc nhở: “Đừng hưng phấn quá mức, cẩn thận không hại gì.”
Đoan Mộc Giới Bình gập laptop lại cười, không trả lời mà hỏi: “Chuyến bay luật sư Diêm bao giờ tới?”
“8 giờ 45.”
“An bài người khác đón, em đừng đi.”
“An bài rồi.” Từ Phượng Phi ngáp một cái.
“Thế thì tốt, bảo họ giao thiệp với bên đấu giá, tất nhiên giao thiệp vô ích thôi, sau đó cứ báo án, cái này cũng không có kết quả, tiếp đó khởi tố, khẳng định bị bác đơn... Đến lúc đó hay rồi, đưa lên báo, làm rùm beng vào, cho đám cảnh sát đó quay cuồng.”
Đoan Mộc Giới Bình nói xong rời giường mặc quần áo, kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào phòng làm hắn đưa tay che chắn, quay lại nhìn Từ Phượng Phi ôm chăn ngồi trên giường, bộ dạng mỹ nhân ngái ngủ luôn khiến nam nhân động lòng nhất, hắn chỉ thoáng rung động, đầu óc hắn đã bị thứ khác lấp đầy: “Anh Diệu Thiên tái xuất rồi, mọi thứ ngày một thú vị.”
Đó là thứ hắn theo đuổi nhiều năm, vì cuốn sách đó, hắn không tiếc đưa thầy cha mình vào tù, khó ai hiểu được khao khát của hắn với thứ này lớn thế nào.
....................................................................
9 giờ đúng, Tang Nhã ở sân bay đón người cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt khớp với màn hình điện thoại, một nam tử mặc áo sơ mi ngắn tay, rõ ràng không biết rằng phương bắc lạnh hơn phương nam, cho nên có chút co ro, đi cùng còn có ba người nữa.
Tang Nhã mỉm cười đi tới xác nhận thân phận, giao tài liệu đã chuẩn bị trước, dẫn họ rời sân bay.
Xe đã chuẩn bị, hai chiếc Chevrolet, chia ra lên xe, luật sư Diêm biết mỹ nữ là trợ lý của người ủy thác, nhìn Tang Nhã không chớp mắt, cao 1m72, dung mạo như tranh vẽ, cô gái này phải đi làm diễn viên mới đúng chứ, mấy thứ minh tinh trong phim dài tập lê thê còn chả bằng, sao trước giờ mình không gặp được chứ?
Lần nữa bắt tay Tang Nhã chính thức giới thiệu thân phận, luật sư Diêm nắm tay cô không muốn buông, dùng tiếng phổ thông ngọng nghịu lấy lòng vài câu, sau đó mở hộp gỗ, hai tay lấy ra cuốn sách cổ trị giá 825 vạn: “ Chà, chuyện này khó lắm, trợ lý Trần, đừng trách tôi mạo muội, cho dù có khởi tố, phần thắng cũng gần như bằng 0, các cô phí tiền thôi.”
“Hả, luật sư các anh từ khi nào có lương tâm như thế? Hi hì... Không sao cả, bà chủ chúng tôi không thiếu tiền. Cô ấy chỉ hi vọng chuyện này làm thật lớn, báo án, khởi tố, dư luận lên tiếng, không thiếu cái nào, coi như tiêu tiền đưa ra tiếng nói đi... Không thể để bị lừa rồi mà coi như không có gì.” Tang Nhã chẳng ngại tên luật sư bộ dạng thô bỉ kia mắt hau hau tăm tia mình.
Vừa được mỹ nữ khen, lại có tiền công đảm bảo, luật sư Diêm sắp xếp tài liệu, hai tay đan vào nhau, ra vẻ rất chuyên nghiệp: “ Yên tâm đi cô Trần, tôi hiểu mà, ai lừa người ủy thác của chúng tôi, chúng tôi nhất định làm kẻ đó danh tiếng thối hoắc, giúp cô hả cơn giận này.”
Tang Nhã cười không để ý tới vị luật sư có ý muốn lấy lòng mình này, xe vừa vào Trung Châu, Tang Nhã xuống xe, công việc giao lại cho những người đó, cô còn việc khác phải làm bắt nối với người của bà chủ ở Trung Châu.
9 giờ 40 phút, đoàn người luật sư Diêm tiến vào tòa nhà Phú Mậu, những người đi cùng đều là luật sư cả, mặc âu phục ca vát tay xách cặp, trong uy nghiêm, khiến không ít người chú ý... Bọn họ có sách lược rồi, đấu giá không đảm bảo à? Vậy quảng cáo trước đó các anh tung hô rùm beng là giả, đúng chứ? Nếu có thể tìm ra người ủy thác càng dễ rồi.
Hội đấu giá mùa thu đã kết thúc hai ngày, công ty đấu giá Giai Sĩ Đắc còn náo nhiệt hơn cả lúc đấu giá, trong hành lang, trong đại sảnh đấu giá, trong văn phòng người phụ trách, tiếng cãi vã ầm ĩ, nghe thấy nhiều nhất là: Ông chủ Lưu của các người đâu, bảo hắn ra đây gặp chúng tôi.
Có người tới sớm hơn họ à? Luật sư Diêm không vội nữa, ngồi xuống khu nghỉ ở đại sảnh, đợi xem tình hình, vừa ngồi xuống không ngờ có người vác camera chạy vào, bảo an muốn ngăn cản, ai ngờ khiến đám đông phẫn nộ xô đẩy qua một bên.
“Nếu các người không lừa đảo thì sợ cái gì? Rõ ràng các ngươi cố tình làm giả...”
Thế là phóng viên và camera man thuận lợi đi vào, sau đó cả đám đông vây lấy.
“Không có cái nào là thật, mười mấy đĩa sứ tôi mua đều là giả hết, quá trắng trợn.”
“Đây là cái ổ hàng giả, không trả tiền chúng tôi không đi.”
“Các anh báo án chưa, tôi tới phân cục báo án rồi, họ mặc kệ, không thể để chúng hưởng lợi, bây giờ lừa đảo là hợp pháp à? Đồng chí phóng viên thấy sao?”
“Chuyện này không thể để đám khốn kiếp đó thoát dễ dàng.”
Không ít nam nam nữ nữ tụ tập bên cạnh phóng viên, mỗi người một câu, đều là những lời đầy máu nước mắt, những món đồ mấy chục vạn, thậm chí cả trăm vạn, mua về đem giám định đều là giả, hơn nữa còn làm giả thái quá, như cái ấn tướng quân, căn bản là dùng nhựa cây ép lại...
Giờ thì ngay cả báo chí nước ngoài cũng biết hội đấu giá mùa thu Trung Châu là vụ lừa đảo, không những lừa người bản địa, lừa người vùng ngoài, lừa luôn cả Hoa Kiều. Đám thương nhân bất lương này không thể tha được, phải mang đi giễu phố, nhổ vài ngụm nước bọt.
Đang ồn ào, đột nhiên có người hô: “Tổng giám đốc Hoa tới rồi, anh cũng bị lừa sao?”
Không chỉ có Hoa Thần Dật, phóng viên nhìn cái nhận ra đều là danh nhân Trung Châu, phóng viên tới phỏng vấn, Hoa Thần Dật tức giận tới mặt trắng bệch: “ Quá thể đáng rồi, đường hoàng tổ chức lừa gạt như thế, tôi mua đứa bé gốm thời Tống, mang về giám định, thời Tống gì chứ, là sản phẩm sau năm 2000, đúng là trò cười, mất trăm vạn tôi chịu được, nhưng mất mặt tôi không chịu được.... Mọi người, tôi nghĩ tâm tư mọi người chắc cũng giống tôi, số tiền đó tôi không để ý, nhưng lừa người ta trơ trẽn quá.”
Nói rồi giơ sách màu quảng cáo của hội bán đấu giá lên, nói thẳng vào ống kính phóng viên: “Đây có phải là quảng cáo của Giai Sĩ Đắc không? Bên trên đó ghi rõ ràng là tượng trẻ con đời Tống, quảng cáo cỡ lớn, lại để hàng chữ nhỏ tuyên bố không chịu trách nhiệm, chơi người ta à? Vậy thư giám định thì sao, tôi đi tìm trung tâm giám định, cả thứ này cũng là giả.... Hiện giờ giám đốc Lưu Nghĩa Minh không rõ tung tích, điều này chứng tỏ chẳng phải đấu giá gì hết, mà là một vụ lừa đảo.”