← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 128 Ăn cướp la làng, ai đúng ai sai? (3)

“Lừa đảo, lừa đảo, đây là một vụ lừa đảo công khai.”

“Bắt kẻ lừa đảo, bắt chúng phải bồi thường.”

“Bồi thường đi, bồi thường đi.”

Những lời của Hoa Thần Dật không khác gì đổ dầu vào lửa, đám đông trở nên kích động, bảo an thấy tình thế không hay, men theo chân tường chuồn luôn, nhân viên công tác của công ty đấu giá thì lén cởi áo ngoài, nhân lúc hỗn loạn rời hiện trường, không ngờ nhiều người tới như thế, xem ra thực sự xảy ra chuyện rồi.

Đám người luật sư Diêm đưa mặt nhìn nhau, thì thầm trao đổi ý kiến, không bao lâu sau lại có đám người nữa tới, nhìn sơ qua phải đến trăm người, rút điện thoại gọi: “Giám đốc Từ, chuyện thuận lợi hơn cô nghĩ đấy, hãng đấu giá loạn rồi, tốt nhất cô tới đây mà xem...”

Gọi điện xong luật sư Diêm gọi đồng nghiệp đứng dậy, đối với luật sư giỏi tính toán chặt chẽ mà nói, loại chuyện hỗn loạn này tốt nhất là đừng dính vào, dễ xảy ra chuyện. Vừa mới chen lẫn được ra đại sảnh thì nghe thấy cảnh sát hú còi, sau đó không lâu bảy tám cảnh sát từ cầu thang máy chạy ra.

Có người báo án rồi, tiếp theo thế nào luật sư Diêm không để ý, ông dựa theo ủy thác tới chi cục công an khu Huệ Dân, người chi cục trả lời hàm hồ, chúng tôi nhất định mau chóng lập án điều tra, mau chóng có câu trả lời...

Mặc dù là mấy lời tiêu chuẩn thôi, có ích gì không thì trời mà biết, ấy là khá rồi đấy, hôm qua có người tới đây, câu trả lời là, hàng giả à, tìm hiệu hội tiêu dùng ấy, không phải chuyện của chúng tôi.

Buổi trưa, dựa theo lịch trình an bài, luật sư Diêm soạn đơn tố cáo gửi lên tòa án nhân dân khu Huệ Dân, kiện công ty đấu giá Giai Sĩ Đắc, yêu cầu trả tiền mua hàng... Ở nơi đó không ngờ gặp được mười hai người khác cùng tố cáo công ty Giai Sĩ Đắc.

Sự kiện quá ầm ĩ, nhanh chóng đưa lên thời sự đài địa phương.

“Soái Lãng, mau mau xem TV.”

“Chỗ tao không có TV.”

“À, phải rồi, mày đợi đấy.”

Soái Lãng đặt điện thoại xuống, đây là số mới, chỉ liên hệ với Trình Quải, xem giờ đã là hơn sáu giờ chiều, buổi trưa ngủ một giấc vậy mà thế nào ngủ tới lúc trời sắp tối luôn. Rời gác ở tầng hai, Soái Lãng thuê một căn nhà mới ở thôn Ngũ Long rồi, một viện tử riêng biệt, nhà chính có hai tầng, nhĩ phòng trái phải, bên để tiếp khách bên là nhà bếp, biệt lập đầy đủ.

Chủ căn nhà này thực ra chuyển đi lâu rồi, treo biển bán nhà, nhưng chẳng ai mua, giao cho thôn quản lý hộ tới khi bán được.

Căn nhà tường trắng ngói đen, sân lát đá, tường bao cao bằng nửa người cũng làm bằng đá, góc sân có một giàn nho, một cái bàn bằng đá, là kiến trúc cổ thời Thanh, được bảo tồn rất tốt. Trước kia trong thôn có khả nhiều kiến trúc thế này, giờ phá gần hết rồi, xây nhà lầu kiểu Tây, chỉ còn lại chừng chục căn nhà như thế ở nửa sau thôn, chẳng thể tạo thành quần thể cảnh quan, nên không có giá trị du lịch gì cả.

Soái Lãng rất thích căn nhà này, nếu có đủ tiền thì y mua rồi, nhưng lúc này không có tâm trạng để ý.

Đi ra ngoài chào thím Hứa đang mang ít vật dụng hàng ngày vào trong, Soái Lãng trả bà ta 500 đồng, chỉ cần làm một việc, nếu ai tới thôn này nghe ngóng tin về y là báo ngay. Soái Lãng ở tầng hai, giành tầng một cho đám Lão Bì ở.

Ở đây chỉ cần có một người lạ mặt xuất hiện sẽ tới tai Soái Lãng ngay, vì thế nên y yên tâm ngủ ngon.

Chỉ có kẻ mù mắt mới dám tới cái thôn này kiếm chuyện với y.

Ra giếng lấy nước rửa mặt, đứng ở cửa đợi một lúc, cái xe nát của Trình Quải ầm ầm chạy tới, phanh lại rồi gọi Soái Lãng lên xe, tiếp tục ầm ầm chạy đi.

Khi xe chạy tới chỗ không có ai, Trình Quải mới hớn hở đem chuyện kể ra, hai hôm nay Soái Lãng tâm thần bất an cố thủ trong thôn không đi đâu, dựa vào Trình Quải thăm dò tin tức, vừa nghe nói có người tới công ty đấu giá gây chuyện, thiếu chút nữa còn xảy ra đập phá. Rồi TV đưa tin mấy chục người mua tới công ty đấu giá đòi tiền, phân cục phải huy động 50 cảnh sát mới giữ được trật tự, lại có tin đồn ông chủ Lưu ôm tiền chạy rồi.

“Loạn thì loạn, mày cao hứng cái gì?” Soái Lãng ngạc nhiên, nhất thời còn chưa hiểu rõ.

“Đương nhiên cao hứng, bọn lừa đảo chạy mất giờ bên đấu giá chạy nốt gọi là chết không đối chứng, 500 vạn là của chúng ta rồi.” Trình Quải nói chảy nước dãi, cứ như 500 vạn là của hắn vậy: “Tao ghi hình một đoạn, nghe nói bọn họ đều đi tố cáo rồi...

Soái Lãng nhận lấy là tin vắn của ĐTH địa phương, nói Cty đấu giá Giai Sĩ Đắc hiềm nghi đấu giá đồ giả, bị mấy chục người mua tìm tới tận cửa chỉ trích, hiện ngành đấu giá đang vì việc này giải thích, người phát ngôn chính phủ tỏ thái độ: Nhất định sẽ thúc giục cơ quan hữu quan xử lý ổn thỏa mau chóng....

Người chẳng bao giờ xem thời sự lại rất mẫn cảm, Soái Lãng biết chính phủ khu sợ chuyện này ủ mầm cho sự kiện khác, mà người mua.... Lại giống như cố ý gây chuyện. Hồ nghi nói: “ Không thể nào, sao mà nhanh thế, tao nghĩ ít ra mười ngày nửa tháng người ta mới nhận ra.”

“Nhanh có gì không hay?” Lần này tới Trình Quải không hiểu.

“Không phải không hay mà là không đúng, toàn bộ sự việc này không đúng, ngành đồ cổ đặc thù lắm, không may mua phải đồ giả chỉ có hai loại, một là cắn răng mà chịu, sợ mất mặt mà, đã không hiểu còn ném tiền vào, không phải ngu ngốc thì là gì?” Soái Lãng thời gian qua vì việc này mà đào bới chút tài liệu.

“Loại thứ hai vẫn là ngậm miệng, coi giả là thật, kiếm thằng ngốc hơn mình bán đi, kỳ thực mọi người đều biết không phải đồ thật, nhưng ai cũng nói thật, kiếm tiền kiểu vậy đấy, người biết lừa kẻ hồ đồ... Oa oa oa, đây là ai..”

Đang boa hoa bốc phét kiến thức ít ỏi của mình, có chút thất kinh hét lên, ấn tạm dừng phóng lớn hình ảnh, thấy người quen rồi: “Không phải chứ, danh nhân mà cũng bị lừa.”

“À... Đúng, nhiều danh nhân bị lừa lắm, dẫn đầu là Hoa Thần Dật, chắc mày biết ông ta chứ?”

“Đương nhiên tao biết, tao còn quen vợ hắn kìa.”

Trình Quải khinh bỉ: “ Bốc phét, mày mà... Này làm sao thế?”

“Không sao... Tao cứ có cảm giác đám này đang vừa ăn cướp vừa la làng, Hoa Thần Dật và lão già cũng một bọn là cái chắc, hắn ta thế nào cũng biết chút gì đó, vì sao giờ quay lại vạch trần... Á à, tao biết rồi thằng cha này có khi một tay mua, một tay bán, lại lớn còn hô to mình bị hại. Vợ hắn mở triển lãm tranh, nói không chừng nhà hắn tuồn hàng giả vào nhiều nhất...”

Soái Lãng sinh ra ý nghĩ lạ, nhưng không thể chứng minh, mà trông có vẻ Trình Quải không tin, mắng: “ Mày biết gì, lừa đảo cao thâm khác với loại gian thương như mày... Dù sao mày nói đúng, chuyện đang phát triển theo hướng có lợi cho chúng ta, mong lớn chuyện sập luôn cái công ty đấu giá, thế thì tao cũng là người bị hại... Ha ha ha, đi nào, đói quá, hai ngày vừa rồi dọa cho tao ăn không ngon, kiếm chỗ nào ngon ngon chén một bữa... Gà tần nhé, đường Đông Hoàn ấy.”