Q2 - Chương: 129 Ăn cướp la làng, ai đúng ai sai? (4)
Không chỉ Soái Lãng thấy chuyện đang phát triển theo hướng có lợi cho mình, sau khi luật sư Diêm liên hệ bà chủ Từ, Từ Phượng Phi đem tin tức này nói với Đoan Mộc Giới Bình, khiến hai người họ cũng thấy chuyện phát triển theo hướng có lợi, chẳng cần biết có kết quả không, cứ quấy đục nước lên là mình an toàn.
Chỉ có tổ chuyên án là sứt đầu mẻ trán.
Liên tục mấy ngày điều tra không có kết quả, vụ án không có tiến triển, lại còn sinh ra chuyện phiền toái.
Tục Binh từ thực địa quay về, báo cáo: “... 11 giờ sáng nay nhận được báo án, luật sư nhận được ủy thác của công ty Singapore, nhà đầu tư quốc tịch Singapore, họ Từ tên Từ Lệ Nhã, đã chuyên môn khởi tố tòa án khu rồi.”
“Sách đâu?”
“Hẳn trong tay luật sư? Nếu cần tôi chạy chuyến nữa.”
“ Không cần, hiện giờ chuyện này mẫn cảm lắm, ngoài kia truyền bá xôn xao, xử lý thế nào chưa biết, đã thông báo lên sở tỉnh... Thật không ngờ gây ra động tĩnh lớn như vậy, quái lạ...”
Thẩm Tử Ngang nhìn ảnh không phân biệt thật giả, nhưng tư liệu chuyển khoản và giao dịch không sai, đúng là trả cho Giai Sĩ Đắc 825 vạn, vừa nói vừa đi về bộ chỉ huy, vừa vào đã thấy Phương Hủy Đình suốt cả ngày ôm hồ sơ đọc.
Mục tiêu có thể bám theo thì mất, thứ đã mất lại quay về, hãng đấu giá ở thế bất bại thì bỗng hỗn loạn, vụ lừa đảo tưởng sắp bại lộ giờ lôi kéo không biết đi đâu, tất cả lại đúng với phán đoán của Phương Hủy Đình. Thẩm Tử Ngang cứ nhìn cô không biết nghĩ gì...
Còn Phương Hủy Đình tựa như giận dỗi, nhìn hắn một cái gập hồ sơ lại, gọi Lý Lỵ Lam rời bộ chỉ huy, ở nơi này trừ ăn cơm thì nhìn màn hình máy tính xem hồ sơ, thời gian dài làm con người ù lì, quên thời gian.
“Tiểu Phương khoan đã.” Thẩm Tử Ngang gọi, chạy tới, kệ người trong phòng nhìn sang, vẫn nói: “Em không may nói trúng rồi, chẳng lẽ không định nói gì sao?”
“Tôi nói có ai tin đâu.” Phương Hủy Đình giữ sự thận trọng.
“Không không đâu, anh luôn thấy em nói rất có lý, giờ ứng nghiệm rồi, hơn nữa chúng ta là một đội, cần nhất là tinh thần đoàn kết, trước đó xem nhẹ lời của em, anh xin lỗi.” Thẩm Tử Ngang khiêm tốn, câu này hắn cố ý nói lớn cho tất cả cùng nghe, coi như lời giải thích chúng, vì thế nào chẳng có người xì xào sau lưng, như thế không có lợi đoàn kết, chẳng bằng thẳng thắn.
Phương Hủy Đình không phải cô gái đặt cảm xúc cá nhân lên công việc, hít một hơi: “ Tôi nói ra, sợ anh không tin.”
“Em cứ nói đi, giờ loạn thế này rồi, sở tỉnh nói tạm gác một bên, nhưng chúng ta không đợi được.” Thẩm Tử Ngang đang không biết ra tay từ đâu, như con ruồi không đầu bay tứ tung, sở tỉnh đã có ý rút tổ chuyên án rồi, hắn phải liều.
“Nếu tôi nói, hiện giờ vẫn là vụ lừa đảo, anh có tin không?” Phương Hủy Đình lại gây sốc.
Tiếng xì xào nổi lên, Tục Binh, Thẩm Tử Ngang, Lý Lỵ Lam đều dùng ánh mắt người ngoài hành tinh nhìn Phương Hủy Đình, cô gái này ngồi suốt hai ngày không nói, vừa cất tiếng là kinh người....
“Thôi, tôi không lên tiếng là hơn, tránh mọi người cười thêm.” Phương Hủy Đình xoay người đi, cô thấy rõ sự bất tín nhiệm của người khác.
Thẩm Tử Ngang ra hiệu cho Tục Binh, hán tử cao lớn hiểu ý ngăn lại: “Này này Tiểu Phương, chúng ta là người trong chiến hào mà, cô học tâm lý học tội phạm, xóa mù cho chúng tôi đi. Chị Lý, đóng cửa lại, chúng ta người nhà nói chuyện với nhau.”
Lý Lỵ Lam chạy đi đóng cửa, thế tránh cho lãnh đạo mất mặt: “Tiểu Phương, ý em bảo cái vụ gây rối ở công ty đấu giá bây giờ có vẫn đề à?”
“Có.” Phương Hủy Đình là cấp dưới, lại là người ít tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất, lãnh đạo đã xuống nước, cô không thể giận dỗi được: “ Tôi xem tài liệu 12 vụ báo án, trừ mấy người được Hoa Kiều ủy thác, còn lại là người đương địa hết... Nổi tiếng nhất Hoa Thần Dật của mậu dịch xe hơi Hoa Thái, ông ta bỏ ra 124 vạn mua búp bê sứ thời Tống, qua giám định là đổ giả, những người khác đều bỏ ra mười mấy vạn tới mấy chục vạn, họ có điểm chung.”
Không nhìn ra, Tục Binh đi thực địa, theo dõi, bắt giữ mới là chuyên môn của hắn, Thẩm Tử Ngang còn ngẫm nghĩ., Lý Lỵ Lam sốt ruột giục: “Tiểu Phương, nói luôn đi.”
“Đó là kim ngạch, nhiều nhất có 124 vạn, đây là giao dịch nhỏ so với vật phẩm đấu giá, vậy mà họ lại đi kiếm chuyện, những người mua bán hàng trăm vạn, nghìn vạn đâu?” Phương Hủy Đình hỏi.
“Thì ở vùng ngoài không tới, không thì xấu hổ không xuất hiện.” Tục Binh đáp ngay.
“Hay là giảo dịch lớn không phải hàng giả?” Lý Lỵ Lam ngần ngừ.
“Giả hay không tôi không biết, nhưng xem những vật phẩm đấu giá từ 300 vạn trở lên, tuyệt đại đa số do người vùng ngoài đấu giá được...”
Không ngờ cô kỹ thuật viên ngồi cách đó hóng hớt không xa hô lên: “Bọn họ thông đồng lừa người ngoài!”
Thẩm Tử Ngang ngẩn người, có lẽ tỉnh rồi.
“Tôi cũng cảm giác như vậy, nhưng chỉ là suy đoán thôi, có lẽ vì làm giống chút, những kẻ đẩy giá này cũng mua một ít, đóng giả người bị hại, rồi lấy danh nghĩa người bị hại ra mặt, đuổi công ty đấu giá đi. Vậy là vụ lừa đảo này mãi mãi chìm xuống đáy rồi, khi người vùng ngoài tỉnh ra thì chỗ mà kiện cũng chẳng có.” Phương Hủy Đình lần này nói tự tin hơn rất nhiều.
“Có lý lắm, chơi thế mới triệt để, xóa sạch dấu vết.” Tục Binh giơ ngón cái.
“Ái dà dà, bọn này vừa ăn cướp vừa la làng đây mà.” Lý Lỵ Lam cũng mắng, dùng ác ý nhất suy đoán: “ Thường thì kẻ nào to tiếng nhất, chính là kẻ đáng nghi nhất đấy.”
“Chị nghĩ giống tôi rồi, giống như ông chủ Hoa này, khi đấu giá Dục nữ đồ, ông ta ra giá hăng nhất, sau đó khi giá lên trên 1000 vạn thì thôi... Còn điểm này tôi chắc mọi người hứng thú, bà Hoa kinh doanh triển lãm tranh lớn đấy.” Phương Hủy Đình tiết lộ một chi tiết thú vị, tuy điều này không thể dùng làm chứng cứ gì cả, nhưng mà chắc chắn gợi lên vô số suy tưởng.