Q2 - Chương: 130 Ăn cướp la làng, ai đúng ai sai? (4)
Á, thế thì đúng là thú vị rồi, thế này tới người thường con nghi nữa là cảnh sát, Thẩm Tử Ngang tay trái đấm tay phải, lần này lời Phương Hủy Đình có độ đáng tin cao hơn nhiều.
“Một tay mua một tay bán ... Song vẫn còn điểm không hợp lý, làm sao bọn họ đứng ra? Đương nhiên dọa cho bên đấu giá chạy mất cũng là lý do .... Nhưng mà nếu che đậy không phải kéo dài được lâu hơn à? So hai bên, anh thấy đây là chiêu thất bại.”
“À phải, có tình huống mới, cuốn Anh Diệu Thiên trở lại rồi, mấy luật sư ở Trung Sơn được ủy thác của một người tên Từ Nhã Lệ khởi kiện, xem ra có vẻ Đoan Mộc chạy thoát rồi, quay lại quấy đục nước ... Hoặc là muốn đẩy chúng ta chú ý tới kẻ thao túng phía sau.”
Nếu thế, cảnh sát thành quân cờ hai bên lợi dụng giải quyết ân oán giang hồ rồi, Tục Binh tức giận vỗ bàn, Phương Hủy Đình lại lắc đầu: “Không đâu, tôi không nghĩ đây là bại chiêu, nếu người thao túng đằng sau cho rằng vạch trần chuyện này tốt hơn che giấu thì sao? Người ta phải có lý do .... Tổ trưởng Thẩm, tôi muốn theo đội trưởng Tục ra thực địa, mong anh phê chuẩn.”
“Chuyện này .... Nữ đồng chí ra thực địa bất tiện lắm, mà nhân viên thực địa đều là tinh anh hình cảnh và đặc cảnh ... Chẳng may có chuyện gì ngoài dự liệu, anh không gánh được trách nhiệm.” Thẩm Tử Ngang từ chối, ra thực địa quá vất vả, không phải một cô gái có thể chịu được, hắn không đành lòng.
“Tổ trưởng Thẩm, nếu tổ chuyên án không có thu hoạch gì, trách nhiệm không nhỏ đâu, chúng ta không thể để bị dắt mũi như thế, nên chủ động chút. Ví dụ điều tra người tố cáo, nói không chừng tìm ra gì đó, nếu hai bên thông đồng, từ bên này có thể tìm ra bên kia không chừng. Sắp 48 tiếng mất dấu Đoan Mộc Giới Bình rồi, tổ chuyên án liệu có sắp bị rút không?” Phương Hủy Đình nói một câu trúng nỗi sợ lớn nhất của Thẩm Tử Ngang.
Thẩm Tử Ngang nhìn Tục Binh, Tục Binh gật đầu coi như đảm bảo cho an toàn của Phương Hủy Đình, hắn đành chấp nhận: “ Còn nước còn tát vậy, chủ nhiệm Phạm anh tra tư liệu người ủy thác, Tiểu Phương em và đội trưởng Tục tra Điền Nhị Hổ, chính ủy Đồng làm tổ cơ động, bên nào cần chi viện bên đó.”
Mười phút sau đội ngũ do Tục Binh dẫn dắt thêm một thành viên, rất xinh đẹp, mọi người nghe nói đều phấn chấn. Phương Hủy Đình rời bộ chỉ huy liền như chim xổ lồng, với cô gái hoạt bát năng động, bị giam trong không gian nhỏ hẹp tận năm ngày, làm cô muốn phát cuồng, nhảy lên xe ngồi vào ghế phụ lái một cái, phấn chấn nói: “Đội trưởng Tục, tôi có một yêu cầu được không?”
“Không thành vấn đề, giờ tôi nghe cô chỉ huy.” Tục Binh nói đùa.
“Tôi muốn về thăm cha mẹ, chắc họ lo lắng lắm.” Phương Hủy Đình ấp úng nói ra yêu cầu không phù hợp.
Tục Binh ngớ người, cứ nghĩ cô bé này xin ra thực địa vì nóng lòng lập công, té ra là nhớ nhà: “Vì yêu cầu bảo mật, tôi không thể đồng ý, nhưng xe có thể tới sửa ở cổng nhà cô 20 phút, được không?”
Phương Hủy Đình cười híp mắt, cười đến là ngọt ...
.................... ..................... ..............
............. ...................... ....................
“Soái Lãng, mày xem cái buồi gì thế, đến uống rượu cũng không thống khoái, mày rủ tao đi cơ mà.”
Trình Quải chùi cái miệng mỡ màng mắng Soái Lãng, hai người gặm chân gà, vậy mà một người lòng dạ đâu đâu, Soái Lãng một tay cầm chân gà, tay kia lật báo liên hổi, báo dính đầy mỡ rồi. Thắng đó cứ cầm lên đặt xuống mãi làm Trình Quải chướng mắt.
“Lát nữa còn lái xe, uống nhiều thế làm gì, đừng uống nữa.” Soái Lãng đặt chân gà xuống, lần này nhìn chằm chằm.
Trình Quải thấy vậy hỏi: “Sao rồi, nhìn ra cái gì?”
“Tư liệu ít quá, chả nhìn ra cái gì cả ... Thật ra là có, nhưng không có gì to tát, một đám thông đồng đẩy giá, giá không lên được thì tự mình mua về, giá lên được thì ăn đậm ... Tao chỉ không hiểu sao công ty đấu giá dám xen vào loại chuyện này. Nếu công ty đấu giá mà thông đồng với nhà cái bẫy người mua thì chơi hơi bị đẹp đấy.” Soái Lãng chép miệng, mối quan hệ của y ở tầng quá thấp, mấy thông tin kiểu này không nắm được.
“Gì có chuyện đó, chơi vậy ngu thì có, giám đốc chạy mất dép rồi còn gì.” Trình Quải khinh bỉ.
“Thế mày nói xem bao nhiêu hàng giả đổ vào như thế mày bảo hãng đấu giá không biết gì hết có phải bố láo không, dám làm nghề này ai không tinh như quỷ chứ? Lấy tao với mày làm ví dụ đi, mày là nhà cái, tao là hãng đấu giá, tao với mày liên thủ, mày đẩy hàng giả vào, tao im mồm, lừa được ai hay người đó, xảy ra chuyện thì mày chuồn, tao không sao cả. Pháp luật quy định, đấu giá không đảm bảo hàng thật, tức là về pháp luật cả ai làm gì được tao, ai không phục cứ tố cáo.”
“Nếu ngon như mày nói thì làm sao mới hai ngày đã xảy ra chuyện?”
“Mày thì hiểu cái đếch gì, nói không chừng bọn chúng đang diễn trò đấy, một bên vờ vịt tố cáo, tòa án trì hõa, chẳng biết tới bao giờ, kết quả đã rõ, người khác chẳng còn hứng tố cáo nữa, chỉ đành tự nhận xui xẻo. Mày xem tổng kim ngạch giao dịch bao nhiêu? Hơn 400 triệu, nếu 1/3 là hàng giả cũng hơn trăm triệu, có bằng đó tiền không lo lót nổi tòa án à? Lừa tới cảnh giới tối cao tao thấy lừa thành hợp pháp.” Soái Lãng lần nữa chép miệng tán thưởng, chơi vố này quá hay quá đẹp, lòng bất giác nảy sinh suy nghĩ, mình bao giờ mới đạt tầng cấp như thế.
Mới ăn bẩn 500 vạn thôi đã thấp tha thấp thỏm rồi, đúng là kém xa.
Trình Quải thấy mình lừa gạt bao năm khác nào trò trẻ con, song đó chẳng phải điều hắn bận tâm: “Dù sao thì số tiền kia an toàn rồi.”
“Tao cũng nghĩ thế, trong chuyện này người duy nhất có chuyện là nhà cái sau lưng, tao là người mua, cũng trong đội ngũ bị hại, mà cùng lắm thì tao chỉ là người nâng giá, làm gì được tao ...” Soái Lãng ngày càng thấy tiền mình chắc ví rồi.
Vỉa hè lấp lánh đèn xanh đỏ, tiếng cười đùa huyên náo, mùi thơm sực nức, hai tên gian nhân lúc ghé tai thì thầm, lúc lại cười lớn, vẻ mặt biến hóa đủ kiểu, không biết nghĩ tới trò xấu gì.