Q2 - Chương: 131 Ăn cướp la làng, ai đúng ai sai? (5)
Chúng ta không thể không thừa nhận rằng thế giới này không có sự bình đẳng, có người nâng cốc uống say, có người không xu dính túi; có người ngồi không hưởng thụ, người vất vả chẳng được gì; có người dốt nát thì quyền cao chức trọng, người mười năm dùi mài kinh sử lại chẳng có thành tựu gì …
Mặc đôi khi đó là do lựa chọn và thái độ sống của mỗi người, nhưng đa phần cuộc đời không cho ta lựa chọn.
Ví như cảnh sát ấy, Phương Hủy Đình chỉ về nhà 20 phút, nghe mẹ than vãn, cha vừa nói đỡ con gái một câu cũng bị mắng té tát, ngồi chưa ấm chỗ đã đi, vì hai vợ chồng già quay ra đấu khẩu. Thấy con gái đi mới thôi, cùng nhau tiễn xuống lầu, làm Phương Hủy Đình nhớ tới lúc đi học đại học, được cha mẹ đưa tới tận trường, lúc chia tay còn khóc nức nở, cứ như khuê nữ không phải đi học mà đi chịu tội vậy.
Kỳ thực đúng là chịu tội, có điều không phải Phương Hủy Đình, hai xe SUV thêm vào cô nữa là 9 người thành tiểu tổ bắt giữ, những nhân viên thực địa luôn nấp trong bóng tối này e chẳng khá hơn tội phạm, phàm có nhiệm vụ truy bắt thường xuyên ngày đi ngàn dặm, không ngủ không nghỉ. Trong xe cô đi, chỉ có lái xe là tỉnh táo, đội trưởng Tục và hai đội viên khác ngáp liên hồi.
Ngáp thì ngáp đấy, hiệu suất không thấp, từ nhà xuất binh chia hai đường, một tới Cty thủy sản Khấu Trọng, nơi Điền Nhị Hổ làm công, một thì tới nơi ở của hắn, hai bên cách nhau 6 km, chia tay ở đường Lũng Hải, lúc đó là 9 giờ kém 15. Không lâu sau có người trong ngõ nhỏ đi ra thì thầm với Tục Binh mấy câu, Tục Binh bảo với Phương Hủy Đình: “Mục tiêu không ở nhà, chủ nhà nói hai ngày rồi không về.”
“Soát nhà hắn.” Phương Hủy Đình đưa cho Tục Binh kiến nghị bất ngờ, thấy hắn ngẩn người, cô ngạc nhiên: “Sao vậy đội trưởng Tục, anh ngại à?”
“Không phải, nếu là nhà nghi phạm thì tôi không ngại... Nhưng người ta là người tố cáo, còn là người tố cáo được sở tỉnh bảo hộ,... Nếu tổ chuyên án biết.” Tục Binh không nói hết, không thích phiền toái, chuyện vi phạm quy định làm không ít, song không công khai thế được.
“Tôi dám đảm bảo hai chỗ này người đi lầu trống cả rồi, có lục soát cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ chứng minh được phán đoán thôi.” Phương Hủy Đình chẳng tán đồng.
Đang nói thì bộ đàm khác truyền tin về, công ty thủy sản Khấu Trọng đúng là đóng cửa rồi, được hơn một tuần, cả điện thoại liên hệ cũng ngừng hoạt động.
Thế là Tục Binh nghĩ chốc lát nhảy xuống xe, nói nhỏ vào bộ đàm: “Các cậu lén trèo tường vào xem, đừng kinh động tới ai...”
Phương Hủy Đình nhìn thấy hai nhân viên thực địa lẩn vào bóng tối thì cười trộm, cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, như sửa xe ở trước cổng nhà cô.
Lát sau bộ đàm có âm thanh truyền ra, Tục Binh tới gõ cửa sổ xe gọi Phương Hủy Đình, hai người đi vào ngõ, vừa đi Tục Binh vừa nói: “Có vẻ cô đoán đúng rồi, bọn chúng đã chuồn,... Tiểu Phương sao cô đoán được thế?”
“Chỉ là tâm lý con người thôi mà, tôi không biết vụ lừa đảo diễn ra thế nào, nhưng kẻ lừa đảo là vậy, tiền tới tay là chạy ngay.”
“Nhưng chạy rồi thì ở đây còn có kết quả gì nữa?”
“Tôi cũng không biết... Chuyện này tôi chưa nghĩ ra, không có điểm đột phá nào thì cứ đi xem thế nào.” Phương Hủy Đình cười ngại ngùng.
Đi vào ngõ 20 mét, cửa két một cái mở ra, người vào trước dẫn họ theo cầu thang lên tầng 2, đây là kiến trúc trước thập niên 90, đã lão hóa không ít, cửa sổ gỗ đã bong tróc hết sơn, ánh đèn trong phòng có chút lờ mờ. Khi họ vào phòng thì mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ rồi, giường gỗ không có chăn đệm, bàn không có đồ dùng.
Mang tâm thái cầu may Tục Binh và hai đội viên tìm kiếm thật kỹ, nhưng phí công, tủ trống không, giường có vài tờ báo cũ và danh sách tiêu thụ thủy sản, phòng khác nối liền với ban công, cả bát đũa cũng không còn, chỉ còn cái bếp than nguội ngắt....
Phương Hủy Đình không tìm kiếm, cô chỉ đi thong thả nhìn tường dán vài tấm báo cũ, trên đầu giường có bức ảnh cũ, một nam một nữ, mười mấy năm rồi, cô nhìn kỹ bức ảnh, không phát hiện gì cả: “Đội trưởng Tục, anh đã gặp Điền Nhị Hổ chưa?”
“Chưa.”
“Đây không biết có phải là hắn không nhỉ?”
“Chắc là phải.”
“Còn nữ nhân này?”
“Vợ, nhân tinh? Ai mà biết.” Tục Binh tới gần nhìn trái nhìn phải đùa, thấy Phương Hủy Đình nhìn rất chuyên chú thì hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Đội trưởng Tục, nếu anh ở nhà thuê một gian phòng, phòng treo ảnh anh và người nhà, khi đi anh có để lại ảnh không?” Phương Hủy Đình cũng hỏi.
“Không, phải mang đi chứ... Í, đúng rồi, thế thì đây là ai?” Lần này Tục Binh mới chủ ý hơn, nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mặc váy liền thần, tóc quăn thời thượng kiểu Hong Kong thập niên 80, 90, nam thì bình thường, bình thường quá mức, như cô gái thành phố yêu anh chàng nông thôn, không hài hòa, đột nhiên hắn giật bắn mình: “Đây chính là...”
“Đoan Mộc Giới Bình.” Phương Hủy Đình kích động: “Các anh chỉ biết bắt người, chứ không cần nhận ra họ đúng không, trẻ có vài tuổi đã không nhận ra rồi.”
“Úi úi, may mà chúng ta cạy cửa vào, thu hoạch lớn rồi. Tiểu Phương, cô lợi hại thật. ” Tục Binh mừng rỡ, mở PDA xem ảnh truy nã, quả nhiên là giống tám phần, liên hệ Điền Nhị Hổ và Đoan Mộc Giới Bình là đồng môn, có thể khẳng định đúng người rồi: “Bọn chúng muốn mượn tay chúng ta trừ khử Đan Mộc Giới Bình.”
“Đúng vậy, họ đang cung cấp manh mối cho chúng ta, tôi nghĩ manh mối hẳn là ở nữ nhân này, anh xem đi, đây là ảnh ghép, sao lại ghép hai người này với nhau, rõ ràng đang nhắc nhở chúng ta.” Phương Hủy Đình chỉ chỗ ghép, khá lộ, song phải nhìn kỹ mới thấy.
Tục Binh gật gù, phát hiện bất ngờ làm tinh thần hắn tốt lên không ít, rút điện thoại ra báo cáo rồi thu đội, bức cảnh kia mang về để kỹ thuật viên khôi phục.
10 giờ Hình Ái Quốc từ nhà Lưu Nghĩa Minh đi ra, thuyết phục cả tiếng đồng hồ, thuyết phục được vị giám đốc hãng đấu giá miễn cưỡng hợp tác, cung cấp tư liệu người ủy thác.
Căn cứ tư liệu có ba nhà cung cấp hơn 40 món đồ cổ, giao dịch thành công trị giá tới 224 triệu, gồm Tụ Nghệ Các, Tàng Cổ Hiên, Cổ Phong Đường. Theo vụ án này tất nhiên biết Tàng Cổ Hiên và Cổ Phong Đường là hai hiệu đồ cổ có tiếng ở đường Trung Nguyên, Hình Ái Quốc tới đó trước, thấy cảnh sát tới nơi, hai cửa hiệu đều thề thốt không biết gì chuyện hàng giả, sợ chuốc lấy phiền phức, đồng thời họ cũng chưa từng nghe tới Tụ Nghệ Các.
Tiếp tục tra đăng ký, tới địa chỉ đăng ký công thương thì chỉ là hai gian phòng trong tòa nhà văn phòng cho thuê, treo biển Tuệ Nghệ Các, giống công ty vỏ bọc, Hình Ái Quốc xin phép lục soát.
Cùng lúc này truy dấu tài chính chỉ vào một công ty nhỏ, lượng giao dịch đạt tới 680 triệu, sa khi kết thúc đấu giá, tài khoản chia thành nhiều phần nhỏ, gửi tới nhiều ngân hàng khác nhau, còn có bộ phận gửi ra nước ngoài.
Khi Thẩm Tử Ngang mở cuộc họp phân tích vụ án thì có tin báo về bức ảnh tìm được ở công ty bỏ trống kia, công ty đăng ký kinh doanh với tên Từ Phượng Phi.
Rất thú vị, vì có khoản tiền 200 vạn chạy vào công ty đầu tư mạo hiểm ở Trung Sơn, cũng họ Từ, nhưng mà là Từ Lệ Nhã.
Đêm khuya, đồng nghiệp Sơn truyền tư liệu sang, tên khác nhau nhưng qua kỹ thuật nhận diện khẳng định Từ Lệ Nhã và Từ Phượng Phi là một, vì thế trở thành manh mối trực tiếp để truy tìm Đoan Mộc Giới Bình.
Vụ án biến hóa như kịch, một đám lừa đảo tổ chức một vụ lừa đảo, dính líu tới nhiều vụ lừa đảo, manh mối liên tục làm tổ chuyên án có một đêm không ngủ.