Q2 - Chương: 137 Chính đạo khó đi, hiểm đồ vô số. (1)
Thực ra với Soái Lãng mà nói thì chuyện xui xẻo lần này có kết quả không tệ, bị tóm một lần khiến Soái Lãng yên tâm không ít, vì y xác định được cảnh sát còn chưa biết gì cả. Thế là được thả ra ngoài một cái liền thoải mái kiếm một quán ăn sáng, ăn cho no bụng, sau đó thong thả đi dạo tắm nắng trên đường.
Mùa thu phương bắc, trời cứ chợt nóng chợt lạnh, thay đổi khá thất thường, hôm nay là ngày trời lạnh, nắng ấm chiều lên người dễ chịu tới chỉ muốn tìm chỗ ngủ một giấc, Soái Lãng đi một lúc mà ngáp tới chục lần rồi.
Xem ra cảnh sát đang tập trung truy tìm kẻ thao túng vụ lừa đảo này, trong mắt Soái Lãng mà nói, đừng hòng tra ra được, đã là âm mưu quỷ kế do lão già bày ra thì mọi con đường ông ta đều tính hết rồi. Dù có tiến triển thực chất thì cũng chẳng biết ngày tháng năm nào mới tới đích, khi đó ông ta và đám đệ tử chẳng rõ tiêu diêu ở chốn nào.
Xem ra cuộc sống của mình trở lại bình thường rồi.
Mình là nhân vật nhỏ thôi, sợ cái chó gì, mở di động ra một cái, đủ tin nhắn lộn xộn gửi tới, Đỗ Ngọc Phân liên hệ hai lần, hỏi ở đâu, Soái Lãng gọi điện thoại lại, tất nhiên chỉ nói là bận, hẹn hôm khác mời cơm chị Đỗ... Còn có hai tin nhắn của tiểu học muội, cũng hỏi ở đâu, gọi điện lại nhưng không thấy nhận máy, chắc là đang học, không biết còn định học tới bao giờ...
Còn có tin nhắn của cha, Soái Lãng không dám gọi lại, sợ bị tra hỏi, chuyện của Trình Quải còn chưa xong kìa, mà thằng đó cho đi học lại luật an toàn giao thông vài ngày chưa chắc là chuyện xấu.
Đột nhiên có một tin "Em đợi ở khu phong cảnh - Tang!", Soái Lãng tức thì tỉnh cả ngủ vội vàng vẫy một cái xe taxi về ngay.
………… ……….. ……….
Buổi sáng, đối với cuộc sống phong phú ở thành phố mà nói có rất nhiều lựa chọn, quán súp cay ở đường Tử Kinh lại đón không ít khách hàng, chủ quán là cha con hai thế hệ, mấy chục năm chẳng chuyển chỗ, cả mùi vị lẫn danh tiếng đều ăn sâu vào lòng người Trung Châu. Mỗi ngày người xếp hàng tới trưa, người tới đây có một đặc điểm, không ngại hi sinh y phục, không ngại hi sinh hình tượng, bất kể mặc hàng hiệu thì đại đa số đều ngồi bên đường ăn.
Có điều chẳng ai để ý chuyện đó, bao nhiêu năm qua mùi vị của món ăn không đổi, chỉ có thực khách thay đổi. Hàng người dài chờ đợi, cái quán nhỏ hơn 10 bàn, phàm có ai đứng dậy là bị chiếm chỗ ngay, thực khách ở đây chẳng để ý dáng ăn, dù là người chính phủ mặc vest thì cũng nhai nuốt nhồm nhoàm, món ăn ngon có thể người ta bỏ đi thân phận, lộ ra bản tính.
Phố cũ, quán nhỏ, món ngon... Từ mắt tới lưỡi đều có thể thưởng thức mùi vị quen thuộc, Từ Phượng Phi và Đoan Mộc Giới Bình ngồi trong quán ăn, trước mặt là bát súp cay nóng hổi.
Mùi vị kia khiến trên mặt Đoan Mộc Giới Bình lộ ra vẻ khoan khoái đã lâu không thấy, không ai biết hắn là ai, mà cũng chẳng ai chú ý tới người trông như vô số người Trung Châu khác trên đường, chỉ có Từ Phượng Phi thi thoảng có vài ánh mắt liếc qua. Hai người bọn họ rời nhà quá lâu, về nơi này có cảm giác hoài niệm, thế nên cùng nhau dạo khắp thành phố, tựa hồ muốn bồi thường cho mười mấy năm tha hương.
Đang ăn thì có người bên cạnh nhắc tới chuyện đấu giá, làm Từ Phượng Phi liếc mắt sang, tuổi chừng ba mươi, một béo một gầy, cô dám khẳng định đều là tiểu thị dân trong túi chẳng có vài đồng, giống mình nhiều năm trước.
Tên béo tay cầm tờ báo, tặc lưỡi liên hồi: “... Úi dời, phải tới mấy nghìn vạn, kinh thật.”
“Chó cắn chó, trộm lừa trộm thôi, có gì mà xem.” Người gầy trả lời.
“Nhìn anh một phát biết ngay tâm lý mất cân bằng, thấy người ta nhiều tiền không thoải mái, gì mà chó với chó, khó nghe thế.”
“Thời buổi này nhìn người khác mà tâm lý mất cân băng thì tự mình uất chết lâu rồi, thôi ăn đi, người ta đang đợi kia kìa...”
Từ Phượng Phi mỉm cười quay đầu lại, Đoan Mộc Giới Bình vẫn ăn, mặt chẳng có biểu cảm gì, tựa hồ nói chuyện về ai đó chứ chẳng lên quan tới mình, đây là điểm cô tán thưởng nhất. Từ Ninh Hạ tới Nội Mông, từ Quảng Đông tới Quảng Tây, hai người trải qua vô số chuyện rồi, giống lúc này, ai có thể nghĩ bọn họ đang ngồi thưởng thức món ăn chỉ có ba đồng một bát.
Ăn xong trả tiền, Từ Phượng Phi như vợ chồng khoác tay Đoan Mộc, thong thả đi trên đường, trêu: “Bình, còn nhớ thời chúng ta mới quen nhau không, em hỏi anh tên gì, anh nói Vương Bình... Mười mấy năm qua đi chúng ta hình như quay về khởi điểm, anh lại là Vương Bình rồi.”
“Tên chỉ là cái ký hiệu ấy mà, đôi khi anh chẳng nhớ mình tên gì, thực ra cái họ Đoan Mộc này có chút nguồn gốc sâu xa đấy, thời Xuân Thu, Khổng Tử có một môn sinh đặc ý tên là Đoan Mộc Tứ, tự Từ Cống, người Hà Nam, giỏi ăn nói, tinh thông đạo làm ăn. Khổng Tử gọi ông ta là Hô Liễn, ý là người có tài lập triều chấp chính.... Nhưng cái họ cao quý này chẳng mang tới cho anh cái gì tốt đẹp, hơn nữa gây chú ý, phát âm cũng khó, nên phổ thông một chút thì hơn.” Đoan Mộc Giới Bình mỉm cười.
Từ Phượng Phi nghiêng đầu sang, ôn nhu nói: “Anh không hề phổ thông, ai thấy anh phổ thông đều mù mắt rồi.”
“À, anh thì mong đại đa số bị mù, thế chúng ta mới an toàn.”
Hai người trò chuyện cười đùa, đi dưới tàng cây vừa được cơn mưa đêm qua gột rửa, hưởng thụ ánh nắng ấm nhè nhẹ, tựa như đôi vợ chồng giàu có nhàn nhã.
Chỉ là Từ Phượng Phi biết với thân phận của bọn họ, hết thảy hạnh phúc chỉ là ngắn ngủi tạm thời, đi một đoạn không xa cô cẩn thận nhắc: “Bình, hay là chúng ta rút trước đi, anh mấy năm không xuất hiện, xuất hiện một cái là chúng truy đuổi không tha.... lần trước ở Quảng Đông nguy hiểm như vậy, nếu không phải anh lâm thời đổi toàn bộ tuyến đường, nói không chừng...”
Phía dưới không nói, kết quả cuối cùng ra sao, chính Từ Phượng Phi cũng không dám nghĩ, có điều Đoan Mộc không coi vào đâu: “ Chớ gấp, thua đấy, Tiểu Từ đoán chừng xảy ra chuyện rồi, chứng tỏ chúng ta đã bị dụ, chúng ta dù đi đường không hay đường bộ đều không an toàn, chẳng thà ở yên tại chỗ, bảy trăm vạn nhân khẩu, anh không tin chúng có bản lĩnh tìm ra một người bình thường.”