Q2 - Chương: 138 Chính đạo khó đi, hiểm đồ vô số. (2)
“Được rồi, em nghe anh, chỉ là em luôn nghĩ, chuyến này có đáng không?” Từ Phượng Phi có chút luyến tiếc giây phút êm đềm này, nói thực cô mệt mỏi rồi, bây giờ thứ cô mong ước là tới nơi thật xa, làm một căn nhà nhỏ, sống như người bình thường.
“Đáng chứ, em không hiểu ân oán giang hồ không chết không thôi, đây cũng là tâm bệnh mười mấy năm của anh, tời giờ anh không thể không thừa nhận, thầy cha có chỗ độc đáo của ông ấy, nói không chừng ông ấy đã tính trước việc chúng ta sẽ vạch trần vụ lừa đảo của ông ấy rồi. Anh không tin vị luật sư kia có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, đến mức ăn cơm cũng có người thảo luận.”
Đoan Mộc Giới Bình tự lẩm bẩm, giờ mục đích gây ầm ĩ của hắn đã đạt được, nhưng mà ầm ĩ quá đà rồi, tựa hồ không phải do kế hoạch của mình mà ra: “Em xem, lừa đảo luôn giấu đời lừa người, lần này làm thô thiển như thế không khác gì công khai bán hàng giả, khiến hãng đấu giá kia cũng hỏng luôn.
“Ở Trung Quốc chúng ta luật pháp không bằng dân ý, nếu khiến đám đông nổi giận, dù là không phạm pháp chưa chắc đã thoát ... Anh có một loại cảm giác, ngay cả hãng đấu giá, người mua đều bắt tay đối phó với một mình ta ... Ha ha, lão già đó còn khó hiểu hơn Anh Diệu Thiên, tới giờ anh vẫn không nhìn thấu ông ta.”
“Liệu Ngô Kỷ Cương có biết gì không?” Từ Phượng Phi hỏi.
“Ngô Kỷ Cương bị người dưới bắt rồi, nhưng hắn ở trong trại giam, không biết gì cả, ngay cả chú hắn mà hắn cũng không liên lạc được.” Đoan Mộc Giới Bình lắc đầu: “Bằng vào chút tội của hắn, nếu biết gì đó, thầy cha thừa sức đưa hắn ra, để hắn cao chạy xa bay chứ không bỏ mặc trong trại như vậy.”
“Còn về số 56 theo Ngô Kỷ Cương nói, y là đệ tử tái truyền của thầy cha, ông ta còn không tiếc lấy cả cháu của Lão Nhị cho y luyện, vì xoa dịu tranh chấp của hai người, thầy cha còn bỏ ra 50 vạn để Lão Nhị và cháu hắn rút lui. Thằng tiểu vương bát đản đó giỏi diễn trò lắm, ba món hàng thật bị y mua về hết, mỗi thứ hàng giả để chúng ta mua, thậm chí trước đó cả anh và em đều không hoài nghi y.”
“Đúng thế, em còn chuyên môn sai người giám định trà cao mà, giờ y ở đâu? Để em tới gặp y xem thế nào.” Từ Phượng Phi nghe tới người này cũng có chút tò mò.
“Khu phong cảnh Hoàng Hà, không cần em, anh cho người tới đó rồi, bắt được y là chúng ta có hai tấm vương bài, thầy cha già rồi, ông ta không thể ngồi yên nhìn đệ tử của mình gặp nạn đâu nhỉ?”
Hai người cứ thế thong thả tán bộ, nhỏ giọng chuyện trò, dần dần hòa vào đám đông không thấy đâu nữa.
................... .................. ....................
Trừ Tang Nhã ra thì còn có thể là ai, Soái Lãng từ lúc nhận được tin nhắn liền kích động hết sức, chỉ một tin nhắn không đầu không cuối liền câu ngay được y.
Giờ suy nghĩ lại, Tang Nhã nói không chừng cũng có liên quan tới chuyện này, nhưng cô chắc chắn không cùng đường với lão già, lại thêm việc cô bị cảnh sát truy tìm gắt gao làm Soái Lãng càng thêm sốt ruột, thi thoảng giục lái xe đi nhanh hơn.
Tới khung phong cảnh thì đã 10 giờ hơn, lúc này đã gần Quốc Khánh, tuy du khách chưa tới cao điểm, song cũng đông hơn không ít. Soái Lãng xuống xe cảnh giác nhìn quanh, từ người bán lẻ quen biết mua mũ và kính râm, đeo vào một cái là khác ngay, theo đám đông đi về phía cửa hiệu, vừa rồi y có cảm giác nguy hiểm ...
Là gì đây? Soái Lãng nhìn một cái, có kẻ ngồi hút thuốc ở ngoài cửa hiệu, trông không giống du khách, cách đó vài bước ở quán giải khát có một tên thi thoảng nhìn đông ngó tây.
Với Soái Lãng đã thăng cấp địa đầu xà ở khu phong cảnh này, y nhận ra ngay không phải thôn dân, không phải người làm việc ở đây, du khách càng không có kiểu như thế. Soái Lãng dừng bước, quay đầu nhìn sau lưng, nói không chừng ở bãi đỗ xe cũng có kẻ ngồi rình rồi .... Lòng lạnh toát, nhìn vào cửa hiệu thấy Tang Nhã vẫn hết sức vô tư cùng Điền Viên, Bình Quả chào đón khách.
Có phải cảnh sát không? Khó phân biệt lắm, cảnh sát mà cởi cảnh phục ra chẳng khác gì bọn tội phạm, thói quen nhỏ cũng giống nhau ... Soái Lãng cứ thế đi qua cửa hiệu, tới cửa sau gõ gõ cửa, thò đầu vào gọi một tiếng, Tang Nhã hoan hỉ chạy ra.
Vừa ra một cái Tang Nhã chu mỏ hôn chụt, hôn xong chẳng có tí ôn nhu nào, phì một phát: “Chưa đánh răng, lại còn toàn mùi thuốc lá.”
Soái Lãng đỏ mặt, chưa kịp nói Tang Nhã đã quan tâm giữ cằm y nhìn vết thương: “Lại đánh nhau với ai thế này?”
“Đánh gì mà đánh, xô xe, sau đó bị cảnh sát giữ cả đêm, mà sao em tới đây?” Bất kể nghi hoặc hay lo lắng đều bị niềm vui trùng phùng lấn át hết, Soái Lãng nắm cổ tay trắng trẻo của cô, như sợ cô chạy mất.
“Sao? Không muốn tôi tới à? Vậy em đi.” Tang Nhã cố tình nói.
“Làm gì có? Mà em chọc vào ai, lại không có chỗ trốn hả?”
“Đoán cái là đúng rồi, hi hi ... Có điều tới chỗ anh là không sợ nữa, có anh ở bên em cũng dũng khí lên nhiều rồi.” Tang Nhã hai tay vòng qua cổ Soái Lãng, cánh môi đỏ mỏng hôn lên má y.
Không ngờ Soái Lãng không có tâm tư đó, nóng ruột nói: “Có dũng khí thì làm gì, em làm lừa đảo kiểu gì vậy, quá thiếu chuyên nghiệp, ngoài cửa đã có người theo dõi em lâu rồi mà không nhận ra.”
“Cái gì?” Tang Nhã giật mình.
Soái Lãng kéo tay cô chỉ qua khe cửa, tả lại hai tên mà mình vừa thấy: “Em biết chúng không?”
“Tưởng gì, em tới từ bảy giờ sáng trò chuyện với hai chú nhóc trong hiệu của anh đã thấy hai người đó rồi, nếu tìm thì tìm anh, không phải tìm em đâu.” Tang Nhã bẹo má Soái Lãng.
“Hỏng rồi.” Soái Lãng nghe vậy rụt ngay cổ lại, chuyện y lo lắng nhất tới rồi, ăn bẩn của người ta những 500 vạn, người ta tha cho mới lạ.
Mặc dù nói đó là một đám lừa đảo thôi, nhưng mà 500 vạn đấy, 50 vạn cũng đủ người thuê người giết mình rồi ấy chứ.
Tang Nhã hình như không lo lắng gì, nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới hỏi: “ Soái Lãng, mấy tháng trước anh còn nghèo rớt, làm sao phát tài thế? Có cả cửa hiệu riêng nữa.”
“Lúc nào rồi còn nhắc chuyện đó.” Soái Lãng khẩn trương nói.
Ai ngờ câu này không khác gì hất nước lạnh vào sự hứng thú của Tang Nhã: “ Biết ngay mà, nam nhân đều giống nhau, kéo quần lên một cái là không quen nữa ... Phí công em tới thăm anh.”
Nói rồi tức giận bỏ đi.