Q2 - Chương 139 Loạn chiến bất ngờ, ai người được lợi. (1)
Soái Lãng kéo cô lại, ôm gọn trong lòng, Tang Nhã liên tục vùng vẫy, biết với cô gái dã man này nói chuyện không thể quanh co: “Đừng ồn, anh nói cho em, anh lấy của người ta một khoản tiền, người ta tới tính sổ rồi... Anh chột dạ, em tới không đúng lúc.”
“Thế hả?” Nói thế thì Tang Nhã cảm thông ngay, quan tâm hỏi: “Bẫy người ta bao nhiêu... Oa 50 vạn à?”
Soái Lãng đang giơ 5 ngón tay, lắc đầu: “Nói ra em đứng vững nhé, thêm vào một con số 0 nữa... 500 vạn.”
Cho dù là người từng trải qua sóng gió như Tang Nhã cũng bị con số này làm váng vất, hưng phấn hét lên, rút vào lòng Soái Lãng như chim nhỏ, vui mừng hơn hơn cả mình có 500 vạn: “ Oa, oa... Giỏi quá, giỏi quá... Sao làm được thế? Em biết anh có bản lĩnh mà, em còn làm gì nữa chứ, gả luôn cho anh là được rồi.... Này này, vẻ mặt gì thế, làm như em không xứng vậy, nói thật đi, có phải có tiền rồi định đá em sang bên hả, ngày hôm đó nói không tính hả?”
Bộ dạng đắc ý, hưng phấn đó làm Soái Lãng hối hận vì nói ra, đang lúc nguy hiểm không thể sinh thêm chuyện, nắm tay Tang Nhã ôn tồn nói: “Thời gian ngắn khó nói hết, chúng ta nói sau đi, thời gian qua anh luôn trốn tránh, hôm nay vừa lộ mặt ra là có chuyện... Anh có chỗ ở tại thôn Ngũ Long, ở đó an toàn, chúng ta tới đó nói chuyện.”
“Không đi, nam nhân lúc không mặc quần áo nói chuyện không đáng tin, không cho anh cơ hội.” Tang Nhã kiêu ngạo quay đầu, bộ dạng làm nũng, đoán chừng hiểu lầm ý Soái Lãng rồi.
Soái Lãng đau dạ dày, diễm phúc này không tiêu hóa nổi, vừa định đỗ một câu thì Điền Viên gọi to: “Nhị ca, có người tìm anh.”
Hai tên đại hán được Điền Viên chỉ quay đầu về phía cửa sau, Tang Nhã nhanh như chớp mở cửa, hai tên kia xô người lao tới, Soái Lãng kéo Tang Nhã chạy ngay, không ngờ vừa chạy được vài bước hai tên nữa nhảy ra, cười gằn chặn đường...
Mấy người thò đầu ra cửa sau hiệu của mình nhìn, lập tức đóng cửa lại, thời buổi này thêm một việc không bằng bớt một việc, đây rõ ràng là ân oán cá nhân... Bốn tên, rồi sáu tên, chặn cả hai đầu ngõ.
Hết chạy được rồi, Tang Nhã trách: “Anh chọc vào ai vậy hả, biết vậy em không tới, tự đâm đầu vào lưới.”
Soái Lãng không có thời gian trả lời, nhìn người chặn đường, tên đó cao gấp rưỡi y, tố chất chuyên nghiệp của mình đúng là chưa tới, thấy được hai tên, không phát hiện bốn tên khác nấp ở đâu. Một chọi sáu à, không xong, nói gì còn có nữ nhân bên cạnh.
Không ngờ một tên nói: “Không ngờ nhé Tiểu Ngọc, tìm cô mấy tháng trời lại ôm cây đợi thỏ được rồi.”
Soái Lãng ngẩn người quay sang mắng: “Còn nói không phải tìm em nữa thôi.”
“Em không quen hắn.” Tang Nhã tức lắm, ngoa ngoắt mắng: “ Mày là ai, trông như con lợn cạo lông ấy, mù mắt chó rồi à? Ai là Tiểu Ngọc?”
“Cô đương nhiên không nhận ra tôi, buổi sáng nhìn thấy Bang ca liền chuồn, chân nhanh đấy.” Tên kia cười gằn.
Tang Nhã giật mình, kẻ thù cũ tới nơi rồi, sợ hãi kéo Soái Lãng;” Hắn là người của Lương Căn Bang, sao anh lại chọc vào Lương Căn Bang?”
“Vớ vẩn, anh chẳng biết Lương Căn Bang là ai.” Soái Lãng đang sốt ruột nhất thời không nhớ ra kẻ này, quay sang tên giống con lợn cạo: “ Đại ca ơi, nói rõ chút, ai là thỏ, tìm cô ấy hay tìm tôi, tìm tôi thì chuyện gì cũng có thể thương lượng, còn tìm cô ấy càng dễ nói, muốn bao nhiêu tiền? Chuyện nhỏ thôi, đừng làm ầm ĩ.”
“Ha ha, bọn bọn tao không cần người, bọn mày, lên.” Lợn Cạo phất tay.
Những tên khác từ từ thu hẹp vòng vây, thằng cầm gậy, thằng cầm dùi cui điện, đoán chừng định đánh ngất mang đi, rất chuyện nghiệp.
“Khoan!” Soái Lãng đưa tay về phía trước, quát một tiếng như sấm sét, hai vai thả lỏng che chắn Tang Nhã sau lưng, bộ dạng như tiểu kim cương hộ hoa vô địch thần dũng, khiến Tang Nhã vừa cảm động vừa sợ, kéo vạt áo y, sợ tên này điên lên đánh nhau với người ta thì chỉ thiệt, lần trước cũng thế, một mình nhảy ra đánh nhau với bao nhiêu người.
Nơi này là lối sau cửa hiệu, ngẩng đầu lên bên trái thấy bậc thang đá, sau lưng là núi thấp, trừ hai đầu ra thì không nơi nào để đi, càng không có nơi nào để trốn. Lợn Cạo cầm đầu không mang vũ khí, có vẻ thích mẹo vờn chuột nên không gấp: “ Thằng nhãi, biết điều chút, cảnh sát tuần tra 30 phút đi một lần, vừa qua một nhóm, hơn 20 phút nữa mới quay lại, đừng nói nơi này trời cao hoàng đế xa, dù là trong thành phố, mày cũng không thoát đâu.”
Không ngờ Soái Lãng cười nịnh: “ Đại ca, coi anh nói kìa, tôi nhìn một cái liền biết anh là dân chuyên nghiệp rồi, thế này đi, chúng ta vốn không oán không thù, dù sao mọi người lăn lộn cũng vì tiền. Nói đi, các anh định đổi tôi lấy bao nhiêu, tôi trả gấp đôi, tiền mặt luôn, không trả được các anh cứ mang đi.”
Quả nhiên là có chút tác dụng, có tên đã dừng lại nhìn Lợn Cạo chờ đợi, Lão Cạo mắt đảo tròn, tựa hồ đánh giá xem giá trị của Soái Lãng thế nào?
Soái Lãng nhìn thấu tâm tư hắn, chỉ ngay Tang Nhã phía sau: “ Có phải anh thấy tôi không giống người có tiền không? Không tiền mà có em gái xinh đẹp cỡ này đi theo à? Không tiền mà có được cái cửa hiệu lớn thế này à? Các anh không phải người đầu tiên tới kiếm chuyện, chỉ cần tới nơi là huynh đệ, các anh đi nghe ngóng xem, tôi từng bạc đãi ai chưa? Mấy anh, không cần nói, mỗi người mười vạn...”
Miệng y nói không ngừng, tay vung vẩy, khấu khí có gang có thép, mấy tên ăn theo động lòng rồi, chúng làm một vụ chỉ được cho năm bảy trăm, con số đó làm người ta muốn xỉu.
Tang Nhã bước ra, chỉ tên cầm đầu, giọng trong trẻo dễ nghe nhưng lời nói ra lại khói nghe: “ Nói đi, lề mề như mụ già thế? Mày bắt người kiếm được bao nhiêu? Tao nghe nói Lương Căn Bang bị cảnh sát đuổi chạy như chó suốt ngày, theo hắn có tiền đồ không?... Theo chị đây còn hơn, giờ có tiền là có tất, đúng không chồng?”
Nói rồi lại như chim nhỏ rúc vào lòng Soái Lãng, diễn trơn tới mức không cần kịch bản luôn, hai người ở phương diện này cực kỳ ăn ý. Soái Lãng ôm eo Tang Nhã: “ Đương nhiên... Khách khí với các vị đại ca một chút, có khi sau này thành huynh đệ mà, các vị đại ca tên là gì?”
Mặc dù đám người kia đều bị nói động lòng rồi, song bọn chúng không ngốc, Lợn Cạo đâu dễ tin người, chỉ huy: “ Các anh em, trước tiên bắt lấy rồi tính.”