← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 140 Loạn chiến bất ngờ, ai người được lợi. (2)

Năm tên thuộc hạ tuy tiếc số tiền lớn kia, nhưng lời đại ca vẫn phải nghe, vừa dợm bước đi tới thì Soái Lãng giang rộng tay kêu vội: “ Ê ê ê, khoan đã nào, các vị đại ca, chẳng lẽ tôi nói chưa rõ? Chẳng lẽ thành ý của tôi còn chưa đủ? Chẳng lẽ mọi người có thù với tiền?”

“Ha ha ha, rõ lắm, cho nên mới bắt mày lại, nếu không ai trả tiền? Đừng tưởng tao không biết, hai đứa mày là một đôi lừa đảo, các anh em lên.” Lợn Cạo lại phất tay, nghe tính toán này bọn còn lại cười gằn, đúng thế dê béo vào tay rồi từ từ xẻo cho yên tâm.

Tang Nhã nắm chặt tay Soái Lãng, không ngờ Soái Lãng chẳng sợ, đổi hẳn thái độ nịnh bợ trước đó, vươn tay ra ôm cô vào lòng, cười lạnh: “ Đường sống không đi, đường phát tài không chọn, chúng mày tìm đường chết thì đừng trách tao.”

Giọng rất lạnh, rất ác độc, có tên bất giác nhìn sau lưng, dù sao cũng là bắt người nơi công cộng, đang do dự thì Soái Lãng quát: “Ở phía sau, con mẹ nó, xông hết lên.”

Lần này là thật không phải dọa nữa, lời y vừa dứt thì bước chân rầm rập, từ hai đầu ngõ, từ cửa sau, mười mấy hai mươi người xông vào, tay cầm gạch, cầm gậy, tức thì vây sáu tên khách không mời vào giữa. Nhân lúc chúng bất ngờ, Soái Lãng kéo Tang Nhã vào cửa sau, ra tới hiệu mỹ nghệ, chớp mắt kẻ bao vây thành bị bao vây, bọn họ đứng ngoài vòng vây rồi.

Vốn Soái Lãng đề phòng có người tới nơi đòi nợ, không ngờ dùng vào việc này, tuy phát động gấp gáp, nhưng người không ít. Lão Bì dẫn đám đưa đồ uống, còn có đám bán sách lậu của Trình Quải, người bán lẻ của cửa hiệu. Đám người này chỉ cần nói tới xẻo khách hoặc ức hiếp người ngoài là hăng lắm.

Soái Lãng đứng xa nhìn sau tên kia cười nhạo: “Các anh em, bọn này tới định cướp chuyện làm ăn của chúng ta, muốn ra tay với tôi đấy, đừng khách khí.”

Đám người kia ra tay còn cố kỵ chứ Soái Lãng ở khu phong cảnh còn cố kỵ cái gì nữa, sáu tên kia dựa lưng vào tường kháng cự, đối phương tuy đông nhưng mà chẳng thể xông lên hết một lượt, nơi này địa hình chật hẹp, không có lợi cho quần chiến. Bọn chúng đều là loại bạt mạng cả, xoạch một phát rút dao, chỉ cần xin tiết canh vài đứa, thế nào chẳng có đứa sợ.

Vì thế bọn Lợn Cạo sợ nhưng không hoảng, còn hét lên: “Vào đây, vào đây, thằng nào không muốn chết … á …”

Đột nhiên bốp”, rồi lại “ bốp”, mấy thứ đen xì xì ở trên trời bắn tới, đề phòng không nổi, ngước mắt lên thì thấy nóc nhà người lố nhố, thế này thì hỏng rồi … bị tập kích bất ngờ, vừa mất tinh thần thì, gậy bổ xuống liên hồi, đỡ không xuể, chỉ thấy phía trước tối sầm, sau đó là trận đòn như mưa giáng xuống, cả đám chỉ còn biết kêu cha gọi mẹ.

Hai đầu ngõ đều bị chặn rồi, một ít du khách nhìn thấy chuyện bất thường đều tránh xa, thế nên không gây hỗn loạn gì.

Tang Nhã kinh hãi thực sự, chỉ thấy hai tên béo gầy chỉ huy mấy người mai phục trên nóc nhà, thấy Tang Nhã nhìn còn dương dương đắc ý giơ ná lên, té ra là ra tay từ trên lẫn dưới, mấy tên kia mắc bẫy rồi. Nghĩ tới một đám vừa rồi còn uy phong lắm, giờ lăn lộn như sâu bọ trên mặt đất, có người chưa hả còn đạp thêm vài cái, lấy bao tải chùm lên người như lợn.

Chưa đầy năm phút cuộc chiến đã kết thúc, du khách chẳng biết chuyện gì xảy ra, đường phố tấp nập như cũ.

“Đủ rồi các anh em, thế thôi, đưa bọn chúng tới đồn công an đi, làm nhiễu loạn trị an khu phong cảnh, để cảnh sát tiếp tục xử chúng.” Soái Lãng hô một tiếng, không ngờ có người không đồng ý.

Tang Nhã níu tay Soái Lãng, ghé tai nói gấp: “Đừng, đừng đưa vào đồn công an.”

“Không sao, đồn công an là người cùng nhà.” Soái Lãng đương nhiên có chỗ dựa mới dám hoành hành ở đây, so với trước kia, sức ảnh hưởng của y ở khu phong cảnh Ngũ Long đã tới mức người khác khó tin, gọi y là địa đầu xà ở nơi này cũng không quá.

“Không phải, Lương Căn Bang là tội phạm truy nã, bọn này là người của hắn .” Tang Nhã giọng gần như không thể nghe thấy, thì thầm một hồi.

Soái Lãng giờ mới tỉnh ra, phất tay: “ Thôi, lần này tha cho chúng, bỏ bao tải ra ...”

Có thể nhìn ra đám người này cực kỳ nghe lời Soái Lãng, nói đưa tới đồn cảnh sát là trói lại như heo đưa đi, nói thả ra là thả, chẳng hỏi vì sao? Vốn chỉ một tên bị Tang Nhã gọi là Lợn Cạo bây giờ cả đám thành lợn cả rồi, không nhận ra ai với ai nữa.

Soái Lãng tìm kiếm trong đống mặt lợn mới ra tên cầm đầu, ngồi xuống nhìn hắn máu mũi vẫn ròng ròng, nước mắt cũng ròng ròng, không ném đá xuống giếng, chỉ nói: “ Tao không cần biết mày là ai, có điều cảnh cáo mày xéo thật xa vào, còn lần nữa không cần tao xử mày đâu, chúng mày là người của Lương Căn Bang, cảnh sát chơi chết chúng mày.”

Lợn Cạo cố kìm nước mắt, khốn nỗi bị một đòn vào sống mũi, đấm vào đó là nước mắt chảy ra, rúm rõ nói: “Đại ca, bọn em có mắt không biết nói Thái Sơn, xin anh ...”

“Thôi cái trò đó đi, xéo.” Soái Lãng lạ gì mấy trò giang hồ, không tin được, nhè mặt hắn cho thêm vài cước, hắn vội vàng bò dạy chạy lên chiếc SUV đỗ ở cửa, cuống cuồng bỏ đi.

………… …………… ……………

“Cái gì, chúng mày bị đánh một trận? Sáu người mà không bắt được hai, trong khi một đứa còn là nữ ...” Lương Căn Bang, chính là Bang ca phát tài như ngồi hỏa tiễn trong truyền thuyết, lúc này ngồi trong viện tử toàn cỏ dại chửi mắng.

Tên thủ hạ giải thích qua điện thoại: “Đối phương không phải chỉ có hai, mà là hai mấy người ... Hơn nữa căn bản không coi mấy người bọn em ra cái gì, đánh một trận xong còn thả.”

“Mẹ chúng mày, lũ vô dụng, xéo về đây.” Lương Căn Bang đứng dậy nắn cằm, nghi hoặc, chuyện hôm nay có vấn đề, tuyến trên sáng nay gọi điện bảo ra bưu điện lấy tiền. Không ngờ nhìn thấy người liên hệ chính là nữ lừa đảo mà mình tìm bao lâu, càng không ngờ cô ta trơn như trạch chuồn mất ... Thế nào mà cô ta chuồn tới khu phong cảnh mà mình mai phục, đó là người phải bắt theo chỉ thị, rồi hai đứa đó là một bọn, đổi ý định bắt cả hai, ai ngờ đụng đầu vào tường.

Thế này là thế quái nào? Lương Căn Bang nghĩ không ra, người ông chủ phái đi và người ông chủ muốn bắt lại cùng một bọn, rồi người của ông chủ lại chơi mình? Rối thế ai mà nghĩ thông được.

Bây giờ khó xử rồi, tiền không lấy được, chuyện làm không xong, dở dang hết, mấy tháng liền liên tục bỏ chạy, Lương Căn Bang đã cạn kiệt tiền bạc rồi ... Lão Sạn, Lão Oai, Hàm Cường mấy huynh đệ thân tín bị bắt cả, hang ổ bị soát, tài khoản liên quan bị tra, hắn như chó nhà tang trốn khắp nơi. Còn định dựa vào vụ lần này kiếm ít tiền bỏ trốn, không ngờ chẳng được gì còn ăn đủ.

“Đúng rồi, ông chủ ở hải ngoại, nói không chừng căn bản không biết thủ hạ ăn trong rào ngoài.” Lương Căn Bang nghĩ mình hiểu thấu vấn đề rồi, chuẩn bị can ngăn, cùng lắm đường ai lấy đi, rút điện thoại gọi: “Ông chủ Vương, người của anh phái đi có vấn đề, chẳng những không đưa tiền còn thông đồng với người anh muốn bắt, đánh huynh đệ chúng tôi ...”