Q2 - Chương: 141 Pháp ngoại hữu pháp, tình ngoại vô tình. (1)
“Được rồi, cứ vậy đi, anh tới khách sạn Dụ Hoa, phòng 11 08, gặp luật sư Diêm, ông ta sẽ đưa anh 50 vạn, giờ đừng lộ diện, phái người khác đi ... Bang Tử, chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng chữ tín của tôi thế nào thì anh biết, đợi tôi tra ra, nếu đúng là thủ hạ của tôi có vấn đề, tổn thất của anh tôi đền ...”
Đoan Mộc Giới Bình cúp máy, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Từ Phượng Phi, Từ Phượng Phi đang an bài luật sư Diêm cấp tiền, đợi cô an bài xong, hắn nói: “Tra tài khoản em đưa cho cô ta.”
Lại một lần kiểm tra nữa, nhìn từ sắc mặt xấu hổ của Từ Phượng Phi là Đoan Mộc Giới Bình đoán ra kết quả rồi, Từ Phượng Phi ấp úng: “Đã lấy 50 vạn, không liên hệ được nữa, em tiếp xúc với cô bé này mấy tháng, là người từng trải, không tới mức vì 50 vạn mà chạy đâu, em từng thử rồi.”
“Ha ha, ba mươi năm bắn nhạn có ngày nhạn mổ mắt, em đúng là tìm được nhân tài. Bang Tử nói, hồi tháng 4 cô ta lừa của Bang Tử hơn 90 vạn, cô ta bán cho Bang Tử một số thẻ ngân hàng, trong đó trộn lẫn không ít thẻ mở thanh toán trực tuyến, chỉ đợi tiền vào là rút ... Anh từng hoài nghi Lương Căn Bang nuốt một mình, giờ xem ra có chuyện đó thật ...” Đoan Mộc Giới Bình lòng tính toán, thủ pháp đó không cao minh, nhưng khéo léo, thói đời ngày càng đi xuống, lừa đảo khắp nơi, dân chuyên nghiệp dính bẫy nghiệp dư cũng là bình thường, vì không đề phòng xuể mà.
Không ngờ hắn im lặng làm Từ Phượng Phi hiểu lầm: “Bình, anh nghi ngờ em đấy à?”
“Hả, em nghĩ gì thế, sao có chuyện đó, em cần lừa anh à, một nửa gia sản của anh do em kiếm về mà.” Đoan Mộc Giới Bình cười: “ Giờ không giống thời chúng ta trước kia nữa, khi đó kẻ lừa đảo bị người ta căm ghét, nhưng bây giờ đi ăn sáng cũng nghe thấy người ta hâm mộ công ty đấu giá lừa được nhiều tiền ... Giờ mọi người sống thế đấy, làm sao đề phòng được? Đi, chúng ta tới Long Môn chơi, chuyện tiếp theo để người khác làm.”
Từ Phượng Phi khoác tay Đoan Mộc, lòng áy náy, nhưng biết nói gì đây, đành cùng ra đường bắt xe taxi, loại xe phục vụ khách du lịch.
............. ................... ........................... ............
Lương Cân Bang nhận điện thoại của ông chủ, không khác gì uống viên thuốc an thần, đợi ở trong sân nửa tiếng, rốt cuộc gặp đám thủ hạ trở về, vừa xuống xe một cái, vốn muốn cho vài cái tát chuyển thành kinh ngạc: “Bọn mày đâu phải lần đầu ra xã hội, sao bị người ta đánh thành thế này?”
Sáu tên thì sưng mặt cả ba đôi, quần áo xộc xệch rách nát, mười hai cái mắt giờ chỉ còn nhìn thấy sáu bảy cái, mũi nhét giấy vệ sinh, tên nào tên nấy đi thất thểu, sĩ khí không còn gì.
Vừa nghe Lương Căn Bang hỏi, một tên một câu.
“Mẹ nó, bọn chúng nó hèn như chó, trốn trên nóc nhà bắn ná.”
“Bang ca, đám người đó quá đông, phải tới mấy chục, bọn em đánh không lại.”
“Bọn chúng còn ác hơn bọn em, nếu không phải ban ngày ban mặt thì bọn em thế nào cũng phải bỏ lại vài cái chân cái tay rồi, chúng căn bản không sợ bị người khác nhìn thấy.”
“Em đoán phải nửa trong đó là thôn dân. Bang ca, anh biết rồi đấy, trước kia mình cũng có sào huyệt trong thôn, đụng vào thôn dân ...”
Lương Căn Bang nghe mà bực mình: “Cút đi, rửa ráy thay quần áo đã, xem bản thân thành cái gì rồi ... Tao đi một chuyến, mẹ nó, hỏi cái thằng dưới kia, không biết có phải cố ý làm chúng ta mắc bẫy không?”
Có người mở cửa xe, Lương Căn Bang tự mình lái xe rời đi, mấy tên kia men theo kiến trúc hoang phế, gạt cỏ dại tiến sâu vào bên trong, lại đi xuống dưới.
Đó là một cái kho lạnh bỏ hoang, loại kho lạnh này ở Trung Châu không ít, dùng để cất giữ hoa quả, có thể cất giữ tới tám tháng. Đi theo hành lang dài mấy trăm mét, tối om, tên cầm đầu bật lửa lên, tìm thấy gian lưu trữ, châm đèn dầu.
Đèn vừa sáng lên, Ngô Kỳ Cương bị trói trên ghế kinh khủng mở to mắt tỉnh lại, khuôn mặt điển trai trắng trẻo càng trắng hơn vài phần, mặc dù không bị ngược đãi, nhưng cũng chẳng thoải mái gì, chân tay bị trói đã tê dại.
Làm hắn kinh khủng hơn là, mấy vị hôm qua miễn cưỡng còn giống người, lúc này dưới ánh đèn mờ tên nào tên nấy hình thù quái dị như quỷ dữ, nhìn hắn với ánh mắt không tốt lành, làm hắn muốn đái ra quần, cuống lên: “Đại ca, chú tôi nhất định sẽ trả tiền cho các anh mà.”
“Tao hỏi mày một câu, Soái Lãng rốt cuộc là ai?” Tên cầm đầu gằn giọng hỏi.
“Là tên bán đồ thủ công mỹ nghệ.” Ngô Kỳ Cương vừa đáp liền á một tiếng, trúng cái tát đau điếng.
Là tên mũi nhét giấy vệ sinh, giận cá chém thớt: “ Con mẹ mày chứ, bán đồ thủ công mỹ nghệ mà lợi hại thế à, đánh bố mày tới thiếu chút nữa không về được, rốt cuộc mày che giấu cái gì?”
“Không, không có, đại ca, em biết gì nói, nói cả rồi ... A, có có, còn ...” Ngô Kỷ Cương vừa thấy một cánh tay vung lên chuẩn bị tát mình, trong lúc khẩn cấp đầu óc vận chuyển cao tốc: “ Cha cha y, hình như là cảnh sát ...”
Cảnh sát? Sáu tên giật mình, chuyện này không vớ vẩn được không, không khéo chết cả nút, tên cầm đầu xốc cổ áo Ngô Kỷ Cương lên: “Thật không, mày nói cho rõ đi ...”
“Thật, thật, đại ca, em nghe chú em nói, cha y là đại đội trưởng cảnh sát ... Rất, rất ...”
- Rất làm sao, muốn chết à?
“Rất nổi tiếng.”
Thôi bỏ con mẹ rồi, cha cảnh sát không đã đủ ngán, lại còn là một đại đội trưởng, lại còn rất nổi tiếng gì đó, bảo sao thằng con chẳng sợ cái mẹ gì, mô hình XHĐ tiêu chuẩn chứ bán thủ công mỹ nghệ gì ... Thế là không ai nói gì, chân đá tay tát, cho Ngô Kỷ Cương một trận đòn dã man, vừa đánh vừa chửi.
“Con mẹ nó, sao mày không nói sớm, hại lão tử ăn đòn.”
“Thằng chó chết, mày chán sống rồi, dám lừa bọn tao à?”
Ngô Kỷ Cương bị trói chân trói tay, chẳng cách nào phản kháng, chỉ biết khóc lóc cầu xin nhưng không ăn thua, hắn hối hận, hối hận quá rồi, biết thế từ đầu hắn chẳng dây dưa với tên Soái Lãng đó.