Q2 - Chương: 142 Pháp ngoại hữu pháp, tình ngoại vô tình. (2)
“Chồng ơi, mình đi đâu thế?” Tang Nhã nghiêng đầu ôn nhu dựa vào vai Soái Lãng, bao nhiêu năm trời hiếm khi nào cô có thể không cần hóa trang lại có thể ngang nhiên đi giữa đường mà chẳng lo lắng gì thế này, nam nhân của cô lợi hại như thế cơ mà.
Soái Lãng chẳng lạc quan như cô, niềm vui tái ngộ mất hết, trong lòng chỉ còn lo âu, huých vai một cái đẩy mỹ nữ sang bên, bực dọc nói: “Kiếm chỗ trốn, địch trong tối ta ngoài sáng, đề phòng không xuể.”
“Trốn cái gì mà trốn, anh lợi hại thế cơ mà, em không ngờ ở khu phong cảnh, anh là nhân vật lớn, kẻ nào tới đánh kẻ đó là được.” Tang Nhã làm nũng sán tới.
Soái Lãng lần này không đẩy cô ra, có điều nghiêm túc nói: “Chẳng qua là một đám tiểu thương thôn dân, ỷ đông người bắt nạt người ta thôi, chứ nếu chơi thật, bọn họ chạy nhanh lắm, không trông cậy được đâu... Hôm nay may đấy, hai thằng trông quán cơ trí gọi người, nếu không chúng ta xong rồi.”
“Đừng khiêm tốn, em thấy họ nghe lời anh răm rắp như thế, ít nhất đó là vốn liếng giữ mình.” Tang Nhã chu mỏ thưởng cho một nụ hôn, cô vốn cao hơn Soái Lãng, đoán chừng cúi người dựa vào vai y không thoải mái, đứng thẳng dậy, đưa túi xách cho Soái Lãng cầm giúp.
Lúc này hai người bọn họ đang đi về cổng thôn Ngũ Long, sức trời mùa thu khiến cảnh sắc thôn trang nhỏ nghèo khó dưới núi thêm chút tình thơ ý họa, hoặc có thể vì tâm trạng rất tốt, Tang Nhã hứng thú nhìn xung quanh, dõi mắt nhìn về bất kỳ phía nào, đều cảm thấy trời đất bao la, tâm hồn rộng mở. Nhìn từ góc độ của cô, chỉ thấy núi non trùng điệp, cây xanh ngút ngàn, xa xa là ruộng động mênh mông, thấp thoáng hơn chục ngôi nhà cổ ẩn hiện giữa những tàng cây xanh mát, không ngờ vừa rời khu phong cảnh phồn hoa, sau ngọn núi thôi có nơi thanh bình như thế.
Soái Lãng xách túi lấy làm lạ: “Cái gì mà nặng thế?”
“Anh mở ra mà xem.” Tang Nhã vui vẻ giục.
Soái Lãng kéo khóa, tức thì trố mắt... Tiền, toàn bộ là tiền, đầy chặt túi xách, hết hồn kéo túi lại.
“Em cũng kiếm được một khoản... Thế nào, không kém hả?” Tang Nhã dương dương đắc ý, dùng một ngón tay nâng cằm Soái Lãng lên: “Này, sao ngây ra thế?”
“Em, em lại chơi Lương Căn Bang một vố hả? Ài, em không thể kiếm người khác mà hại sao? Cứ nhằm vào tên đó thế?” Soái Lãng muốn á khẩu rồi.
“Biết làm sao, hắn đụng phải em, bà chủ của em bảo em đi đưa tiền cho người làm việc ở Trung Châu, nói là chuyển khoản không tiện, phải tiền mặt. Ai mà ngờ gặp phải Lương Căn Bang, em thiếu chút nữa bị hắn tóm... Về sau em hiểu ra, Lương Căn Bang và bà chủ em là cùng một bọn, vậy thì em thảm rồi, đành ôm tiền chạy... Thế là tới quy thuận anh.” Tang Nhã miệng nói thảm rồi, mặt thì tươi hơn hớn, vô tư hết sức.
Soái Lãng không vui nổi, mặt như quả mướp đắng: “Người ta là tập đoàn lừa đảo, em chơi người ta như thế không sợ người ta giết à? Em lấy số tiền này quá nguy hiểm.”
“Xì, với hoa dung nguyệt mạo của em, hắn tuyệt đối không muốn giết, cùng lắm chỉ muốn hiếp.” Tang Nhã đưa tay vuốt tóc rối, tự tin vào vốn liếng của mình.
Soái Lãng không còn gì để mà nói nữa, cô em dã man lại lưu manh này không chỉ gây sốc thường thôi đâu, chả nói nữa, xách tiền, kéo người, đi thật nhanh. Mẹ nó lần này lưu manh thành đôi, lừa đảo thành cặp, đầy đống chuyện thối nát rồi...
……………………. …………………… ……………….
3 giờ chiều, Thẩm Tử Ngang lái xe từ sở công an tỉnh về, chạy thẳng lên phòng kỹ thuật tầng hai, tụ tập mấy tinh anh kỹ thuật của tổ chuyên án kết nối kho thông tin tội phạm toàn tỉnh CCIC, hệ thống giám sát giao thông, hệ thống chỉ huy giao thông, hệ thống nhận biết thân phận nhà khách nhỏ. Hiện giờ mạng lưới cảnh vụ về lý luận bao phủ lên phương diện cuộc sống, rất nhiều nghi phạm bị phát hiện qua giám sát tầm xa.
“Tổ trưởng Thẩm, chúng tôi tìm kiếm hơn 630 điện thoại vệ tinh, hơn 3000 điện thoại đăng ký Singapore, Hong Kong... Sàng lọc qua những điện thoại liên lạc vào lúc xảy ra vụ án, tạm thời không phát hiện ra chủ sở hữu phù hợp với miêu tả...”
Dẫn đầu tổ kỹ thuật là một cảnh sát hơi béo, cận nặng, Thẩm Tử Ngang có chút ấn tượng với người này, họ Hành tên Song Thành, nhiều chuyến hành động đều là hắn dẫn dắt kỹ thuật hỗ trợ truy bắt: “Tổ trưởng Hành, loại điều tra theo kiểu định vị này tóm khả năng có cao không?”
“Khả năng cao hay không không phải ở chúng tôi, mà là ở độ chuẩn xác thông tin các anh cung cấp, Trung Châu là thành phố lớn về du lịch, khóa chặt nghi phạm rất khó, trừ khi có được số điện thoại chính xác hoặc liên quan trong một phạm vi nhỏ.” Hành Song Thành nói rất khách quan, chướng ngại của tổ chuyên án hiện nay là nằm bắt thông tin của người quốc tịch nước ngoài, cùng với những số điện thoại đăng ký ở nước ngoài.
“Tổ trưởng Thẩm, người của tôi đã hơn hai ngày không ngủ rồi, các anh không cung cấp thêm được đặc trưng, tôi kiến nghị cho họ nghỉ ngơi, theo kinh nghiệm truy bắt tội phạm của tôi, cứ cố tìm kiếm trong mông lung thế này không tác dụng gì đâu, chỉ đi vòng quanh thôi.”
Câu này có chút bất mãn, Thẩm Tử Ngang đứng trước nguy cơ tổ chuyên án bị giải tán đã liên tục thúc ép bọn họ, muốn bọn sàng lọc tin tức giá trị, trong khi cung cấp thông tin đầu vào quá chung chung.
“Được rồi, các anh nghỉ ngơi đi, tạm thời không có tin tức mới đâu.”
Thẩm Tử Ngang nói xong rời phòng kỹ thuật, buổi sáng vừa mới cảm thụ được tia hi vọng, giờ đã tối đi rồi, vốn cho rằng dễ tra ra Điền Nhị Hổ, nhưng người này biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.
Vốn cho rằng đã nhìn thấu vụ lừa đảo thì phá dễ thôi, không ngờ đến trưa biết tin rạng sáng nay Lưu Nghĩa Minh của cty đấu giá Giai Sĩ Đắc đã xuất cảnh, thông báo do tòa án tống đạt không tìm thấy người mà ký.
Vốn đã bắt được nghi phạm mua Anh Diệu Thiên, nhưng người này hoặc ngậm miệng không nói, hoặc cung cấp tin giả làm bên kỹ thuật bận suốt cả ngày vô nghĩa, tới giờ chưa biết tên hắn.
Vốn tưởng sẽ dễ tra ra người mua số 88 vừa lộ diện, ai ngờ người ta cũng biến mất bặt vô âm tin.
Vốn nghĩ truy theo manh mối bên ủy thác đấu giá sẽ có thu hoạch, nhưng chỉ tra ra một công ty bỏ bọc và hai bức ảnh, không có gì hết.
Hôm nay lại xuất hiện thêm hai người mua, rất có bối cảnh, quan hệ tới thẳng sở tỉnh, lần này chủ trì hội nghỉ trên tỉnh là phó sở trưởng Trần công khai phát biểu, dù không bắt được tên Đoan Mộc gì đó, cũng phải moi ra đám làm đồ giả này... Anh lừa người bình thường, có phạm pháp cũng chẳng ai quản, nhưng anh lừa người có bối cảnh, dù hợp pháp cũng không được.