← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 143 Pháp ngoại hữu pháp, tình ngoại vô tình. (3)

Thẩm Tử Ngang vừa đi vừa cân nhắc một đống manh mối hỗn loạn, nghĩ đi nghỉ lại, đột nhiên phát hiện .... Hình như mình là người bị lừa, tới giờ vẫn còn đang bị vây trong vụ lừa đảo.

Nghĩ thế lại chạy lên lầu, mở cửa bộ chỉ huy, hơn bốn mươi nhân viên tham dự vụ án đang bận rộn vì phương hướng không rõ ràng, Thẩm Tử Ngang tìm được Phương Hủy Đình gọi: “Tiểu Phương ... Người kia ...”

“Sao thế tổ trưởng Thẩm.” Phương Hủy Đình thấy hắn như mắc xương trong cổ họng thì ngạc nhiên.

“Cái người, à cái gì … Soái tiền bối mà em nói ấy … ừm chỉ dẫn em đấy, có thể kể chi tiết không?”

“Anh hứng thú tới chuyện đó à?”

“Đương nhiên, nào nào, tới văn phòng của anh, Soái tiền bối nổi danh toàn tỉnh ở lĩnh vực chống lừa đảo, từ lâu anh đã muốn thỉnh giáo ....” Thẩm Tử Ngang trước đó ở hội nghị thành phố gần như công khai mỉa mai Soái Thế Tài, bây giờ phải nhờ tới người ta thì quá bẽ mặt, nên không muốn người khác nghe thấy.

Đám nam nữ trong bộ chỉ huy đều liếc về phía họ với ánh mắt ám muội, ngay cả Phương Hủy Đình cũng cho rằng hắn muốn nhân việc công làm việc tư, hồ nghi đi theo. Tới văn phòng riêng của Thẩm Tử Ngang rồi, vị tổ trưởng mắt để trên đỉnh đầu này ngần ngừ không nói, ngồi im đó một lúc có vẻ suy tư lâu lắm, cô thoáng suy ngẫm hỏi: “Tổ trưởng Thẩm, có phải vụ án kẹt rồi không?”

“Ha ha, không giấu em nữa, đúng thế, kẹt rồi, tất cả các manh mối của chúng ta đi vào ngõ cụt, Điền Nhị Hổ biến mất, Lưu Nghĩa Minh xuất cảnh, Tụ Nghệ Các là vỏ bọc chỉ dùng để chuyển khoản, Từ Phượng Phi cũng bốc hơi khỏi nhân gian, đến nghi phạm dưới kia giờ không thèm nói gì luôn .... Anh thậm chí nghi ngờ đám ngày không ở Trung Châu nữa nếu không đâu thể không có chút manh mối nào.”

Thẩm Tử Ngang trút ra cả một tràng, áp lực của hắn tới từ sở tỉnh, thời buổi này làm dê đầu đàn không dễ: “ Nào là phe lừa đảo và người bị lừa, nào là đám lừa đảo với nhau, rồi chúng ta và đám lừa đảo, rồi người mua, bên đấu giá, bên ủy thác, anh có cảm tưởng chúng ta đang bị bao phủ bởi vụ lừa đảo lớn, cục diện này phải giải quyết làm sao? Hiện giờ anh nhìn đâu cũng thấy kẻ lừa đảo, họ thực sự là kẻ lừa đảo hay chúng ta bị kẻ lừa đảo dụ dỗ nghĩ đó là kẻ lừa đảo?”

Hắn nói thế một cái, Phương Hủy Đình cũng chóng mặt, trước đó cô nhìn ra chỉ là một linh cảm, bây giờ vừa thiếu tư liệu vừa thiếu kinh nghiệm, cũng khó xử: “Tổ trưởng, chuyện này tôi không dám nói bừa .... Quan hệ ba phía mà Soái tiền bối nói rất đơn giản, nhà cái, người mua, người bán là cách cục vì lợi mà hợp, vì lợi mà phân, bất kể hai bên nào cũng có thể tạo thành đồng minh níu kéo bên còn lại, bất kể một bên độc lập nào cũng có thể tự tạo thành vụ lừa đảo.”

“Hôm qua tôi đoán nhà cái làm giả giấy giám định đưa vật phẩm giả vào đấu giá có vẻ không đúng, hình như là nhà cái và hãng đấu giá ngầm hợp tác, lại thêm một đống người mua phụ họa, song thủ pháp nhìn bề ngoài không phạm pháp.”

Đúng thế một câu "đấu giá không đảm bảo thật" đã hợp pháp hóa tất cả, người ta chỉ cần đảm bảo vật phẩm anh nhận được là vật phẩm anh đấu giá là không sai phạm gì, cảnh sát vô cớ nhảy vào điều tra mới là bất hợp pháp. Nên cảnh sát đi hỏi thăm người mua phải xem sắc mặt người ta, người ta có chịu ngồi xuống nói với anh vài câu không phải xem tâm trạng tốt hay xấu.

“Tư liệu Lão Soái cung cấp đâu, anh xem được không? “ Thẩm Tử Ngang thực sự vô kế khả thi rồi.

“Tôi kiến nghị anh đừng xem.” Phương Hủy Đình bất ngờ nói một câu như thế.

- Vì sao?

Thẩm Tử Ngang lấy làm lạ.

“Trong tài liệu, Soái tiền bối có phân tích rất nhiều vụ án, ví như đấu giá bức Cung Nữ của Viktor Vasnetsov mà ông trùm dầu bỏ Nga mua năm 2005, đó là đồ giả, hay vụ đấu giá kỷ lục 29 triệu EURO ở Đức tác phẩm Con Ngựa Đỏ cũng là giả ... Theo như phân tích của Soái tiền bối, đó là cuộc đấu giữa nhà cái, người bán và người mua, mà kết quả thì đều giống nhau .... Kẻ lừa đảo giành phần thắng.” Phương Hủy Đình xuất phát từ cách hành văn của Soái Thế Tài, trong đó ông tán thưởng không phải chính nghĩa, mà là đám nhã tặc trí tuệ cao, chuyện này không phù hợp lắm, cho nên thứ này tuy có giá trị xong không xuất bản được, cô cố ý hỏi: “Tổ trưởng Thẩm, anh còn hứng thú muốn xem không?”

Thẩm Tử Ngang từ lời lẽ của Phương Hủy Đình cũng đoán ra rồi, chính tai hắn nghe Lão Soái nói lời đồng tình với đám lừa đảo mà, cuối cùng cắn răng nói: “Xem, tránh bị thua rồi mà còn chẳng hiểu gì.”

“Vậy tôi phải về nhà, tài liệu trong máy vi tính.” Phương Hủy Đình lấy lý do cuối cùng.

“Được, đi nhanh về nhanh.” Thẩm Tử Ngang phất tay.

Phương Hủy Đình đứng dậy ngay, hớn hở chạy ra ngoài, còn vung tay lên làm động tác đắc ý, thành công rồi, đi nhanh xuống lầu, kiếm một cái xe, đường hoàng về nhà, việc đầu tiên cô nghĩ tới là tắm thật thoải mái, bảo mẹ làm cho món ngon, còn thời gian lái xe đi vòng quanh thành phố.

16 giờ .... 17 giờ .... 18 giờ ..... Thời gian chầm chậm trôi đi.

Thẩm Tử Ngang bị tài liệu Phương Hủy Đình mang về làm say mê, trên đó viết từ thuật lừa đảo đầu đường xó chợ, tới thuật lừa đảo trên quan trường, thương trường ... Các vụ án tổng hợp được trải dài trên 30 năm, một cá nhân làm ra tài liệu đồ sộ chi tiết thế này thực sự hiếm có ...

Đúng 18 giờ, một chiếc Boeing đáp xuống sân bay Trung Châu, từ trên máy bay xuống là một nam nhân trung niên không có gì nổi bật, trông mặt mày giống như người làm ăn bị lỗ vốn, dù toàn thân hàng hiệu cũng không che lấp được tinh thần sa sút.

Người này chính là Ngô Ẩm Hữu, từ một thấy âm dương đã lắc mình biến thành thương nhân, chỉ có điều vụ làm ăn này xảy ra sai sót, vụ làm ăn lớn kia không dám nói với đứa cháu, chỉ an bài đứa cháu bỏ lại tất cả tới Nam Ninh tụ họp. Không ngờ đứa cháu vừa ra một ngày đã xảy ra chuyện, khóc lóc nói bị bắt cóc, khiến Ngô Ấm Hữu vốn rút mình ngoài cuộc, lại phải quay về.

Là Soái Lãng sao? Điều hắn nghĩ tới đầu tiên là Soái Lãng, song phủ quyết ngay, tên đó chưa to gan như vậy. Hay là Đoan Mộc? Đó là đáp án mà hắn sợ nhất, mười mấy năm trước vì tra hỏi Anh Diệu Thiên, tên đó chặt từng đoạn tay của Điền Nhị Hổ, nếu cháu mình rơi vào tay tên đó, kết cục không tốt ... Thậm chí kết cục của mình cũng không tốt.