Q2 - Chương: 144 Núi non chập trùng, đường về khó thấy. (1)
Nếu chỉ là một đứa cháu thôi, Ngô Ẩm Hữu tuy đau lòng nhưng có thể cắt bỏ, nhưng đằng này lại chính là giọt máu của mình, sao có thể bỏ được. Ngô Ẩm Hữu không có lựa chọn nào khác, xuống máy bay đã gọi điện, vừa thông máy đã nói: “ Tôi mang tiền tới rồi, để hắn nói đi.”
“Đợi đấy.” Người trong điện thoại quát khẽ, sau đó là tiếng tát thúc giục: “Con mẹ mày mau nói đi.”
Tiếp ngày đó là tiếng gào khóc: “Chú ơi, cứu cháu, bọn chúng muốn giết cháu ... Cứu cháu với …”
Âm thanh đó truyền ra làm Ngô Ẩm Hữu lòng như dao cắt, định trấn an thì đã đổi người, lại là giọng tên bắt cóc: “Nghe thấy chưa, chúng tôi giữ chữ tín chứ?”
Ngô Ẩm Hữu ép bản thân phải bình tĩnh: “Được, giao tiền chuộc ra sao?”
“Thong thả, còn chuyện nhỏ nữa, trừ tiền chuộc ông chủ chúng tôi còn có điều kiện kèm theo?”
“Điều kiện gì?”
“Nghe nói thao túng hội bán đấu giá mùa thu có một nhà cái, ông chủ chúng tôi muốn biết đó là ai, ở đâu? Bạn của ông chủ tôi mất hơn 800 vạn đấy, không nói thì người ta nhè anh đòi cho đủ ... ông chủ Ngô, thế nào? Giao dịch không?”
“Được, gặp tôi sẽ nói.”
“Được, thống khoái lắm, đợi đó, chúng tôi sẽ an bài thời gian, địa điểm ....”
“Này ...”
Điện thoại cúp đột ngột, Ngô Ẩm Hữu cuống lên chỉ còn nghe tiếng u u kéo dài, đứng ngây tại chỗ, thầy cha đã giải tán mọi người, trừ Phùng Sơn Hùng quan hệ với hắn tốt nhất, những người khác đều không rõ tung tích. Kẻ lừa đảo là những quần thể độc lập, ưu điểm là linh hoạt, khuyết điểm là thiếu người giúp đỡ ... Phải làm sao bây giờ? Ngô Ẩm Hữu cả đời tìm mộ tính quẻ cho người, giờ chẳng thể tính ra lành dữ của bản thân.
Trời tối dần, gió càng thêm lạnh, lúc này mới cảm thụ rõ cái không khí tiêu điều của mùa thu, ảm đạm của ánh chiều tà, hoàng hôn khiến người ta càng dâng lên nỗi buồn vô cớ.
Một chiếc xe taxi đỗ lại ở ngõ sau nhà ga, đi xuống hai người là Soái Lãng và Tang Nhã, ăn cơm ở thôn Ngũ Long xong, tranh thủ trời tối, đôi này vào thành.
“Chồng ơi, mình đi đâu đấy?” Tang Nhã xuống xe ngọt ngào hỏi.
“Đừng gọi chồng, nghe rợn người.” Soái Lãng trả tiền xe gắt.
Tang Nhã không phải ăn chay, co chân đá một cái, sau đó bám vai Soái Lãng: “Anh cưỡi người ta chán chê, người ta sớm thành người của anh rồi, giờ định quịt à?”
“Oa, em đúng là đổi trắng thay đen, rõ ràng em cưỡi anh mà.”
“À, đúng thế thật, anh là người của em rồi, ha ha ha ...”
Soái Lãng tuy là lưu manh vô lại nhưng chịu không thấu kiểu này, yếu ớt khuyên: “ Tang Nhã, giờ em đang bỏ trốn đó, kín tiếng chút được không? Con phố này nhiều lưu manh lắm, em kéo túi của em ra tự đi xem có đi nổi 100 mét không?”
“Anh dọa em lần nữa xem.” Tang Nhã nhéo Soái Lãng, nhưng khung cảnh tối tăm, rác rưỡi bị gió thổi bay khắp nơi làm cô hơi sợ, khoác tay Soái Lãng: “ Chỗ này là đâu mà tởm thế? Không phải định đem em bán vào kỹ viện chứ?”
Trên đường vứt vài cái ông tiêm, ai cũng biết là thứ gì, xa xa có mấy nữ nhân ăn mặc hở hang đang ưỡn ẹo ám thị nam giới đi qua.
“Phố đường tàu, em chưa tới à, nơi này một nửa là dân lao động, một nửa là gái đứng đường, ở đây không có kỹ viện, toàn là dã chiến ...” Soái Lãng cười gian nói nhỏ, lại bị nhéo cái nữa.
Đường phố tối tăm, chật chội, thi thoảng có tiếng tàu hỏa sầm sập chạy qua, nếu là người khác, Tang Nhã không đời nào đi theo tới một nơi có độ nguy hiểm cao như thế, nhưng với chàng trai số lần gặp gỡ trên đầu ngón tay này, cô lại cực kỳ tin tưởng: “Nơi này cảnh sát tra gắt lắm.”
“Em sai rồi, nơi này có một đặc điểm.” Soái Lãng chỉ cách đó không xa, đó là bãi hàng của nhà ga, xa hơn nữa là bên xe khách phía nam, bên cạnh là khu thành phố cũ không giải tỏa: “Đây là khu tiếp giáp giữa cảnh sát giao thông và cảnh sát đường sắt, hai bên đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, vì thế biến thành điểm mù. Muốn xử lý được nơi này phải phái tới một trung đội đặc cảnh, còn đồn công an căn bản vô tác dụng ... Em yên tâm, vừa rồi dọa em thôi, nơi này ít cướp bóc lắm, vì sao? Mọi người đều nghèo rớt chứ làm sao, định cướp à, chả biết ai cướp ai ...”
Chỗ tưởng chừng phức tạp hỗn loạn nhất với một số người thì lại là nơi an toàn nhất, khu phong cảnh không còn an toàn nữa rồi, nơi đó có quá nhiều người nhắm tới, đám Lương Căn Bang mò đến, cảnh sát có khi cũng rình rập xung quanh, không ở đó được nữa, Soái Lãng tính đưa Tang Nhã tới đây lánh tạm đã rồi tính sau.
Hai người dính lấy nhau đi một quãng xa, thực sự không gặp phải chuyện gì hết, tới trước tòa nhà cũ kỹ, lên tầng 4, cách cục cũ, không gian đi lại hẹp, phòng nhỏ, 50 mét vuông, một phòng khách một phòng ngủ. Bật đèn lên một cái lại thấy phong cảnh khác, căn phòng sạch sẽ thoải mái, sô pha bàn trà đầy đủ, mở tủ lạnh ra còn có xúc xích, mỳ gói, đồ uống, Tang Nhã ngạc nhiên: “Này, anh không phải cũng là lừa đảo chuyên nghiệp đấy chứ? Nếu không sao có cái ổ tị nạn này?”
“Đoán đúng rồi, có điều không phải chỗ tị nạn của anh mà là của một người anh em buôn sách lậu, cứ dăm ba bữa lại phải trốn.” Soái Lãng thoải mái ngồi xuống, đây là cái ổ của Trình Quải, mỗi khi có người tra xét là hắn tới đây ăn ngủ vài ngày, thằng béo trông thế thôi, biết hưởng thụ nhất đám anh em, không phải kẻ sống lôi thôi tùy tiện như Soái Lãng so được.
“Ồ, xem ra anh sống phong phú hơn em nghĩ nhiều.” Tang Nhã tặc lưỡi.
“Đương nhiên.” Nói tới đó Soái Lãng thấy Tang Nhã đã ngồi xuống ghế sô pha, đá giày cao gót đi, thuận tay cầm cuốn tạp chí in màu mè bắt mắt, vội nói: “ Đừng đụng vào.”
“Cứ đụng vào đấy ...” Tang Nhã rất cứng đầu, vừa lật tạp chí một cái là vứt ngay đi, đập vào mặt là một người da đen lực lưỡng với cô gái tóc vàng đang làm chuyện kia, bộ phận trên người hiện ra rõ ràng với độ nét rất cao.
“Đã bảo em đừng đụng vào mà .... Ha ha ha, đây là bản bán chạy nhất ở nhà ga, rất nhiều hành khách độc thân dựa vào thứ này trải qua giờ phút buồn chán trên tàu.”
“Đồ lưu manh ... Lại đây.”
Một tiếng lại đây vô cùng ám muội, chỉ thấy Tang Nhã đặt đồ uống bên cạnh, tay ngoắc ngoắc, hai chân co lại trên sô pha, Soái Lãng sán ngay tới, nhìn gương mặt diễm lệ vô song nuốt nước bọt: “Tới làm gì?”