← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 145 Núi non chập trùng, đường về khó thấy. (2)

“Đừng mơ.” Tang Nhã cười khanh khách đạp Soái Lãng vừa sán tới gần, tiếp đó lại dùng chân kéo Soái Lãng ngồi bên cạnh, tay ôm lấy: “Này, có một việc em muốn thương lượng với anh.”

“Không cần thương lượng, nếu không đủ tiền chạy trốn em cứ nói, anh cho em.” Soái Lãng vỗ ngực rất hào sảng.

Tang Nhã đưa tay mân mê tai Soái Lãng dịu dàng nói: “Không phải chuyện đó, thực ra hôm nay em tới khu phong cảnh là để đưa anh đi.”

“Cái gì, đưa đi?” Soái Lãng không ngờ trong lòng Tang Nhã luôn nghĩ tới chuyện này.

Hai tay tang Nhã như rắn nước cuốn lấy Soái Lãng, môi đưa tới hôn nhẹ lên môi: “Ừ, em phiêu bạt nhiều năm rồi, có lúc nghĩ, cứ chạy khắp nơi lừa gạt cũng chán, muốn kiếm một nơi không ai quen biết, sống yên ổn cả đời ... Định nghĩ lần này kiếm một khoản lớn, đưa anh đi cùng, nhưng mà hiện giờ ... Trước em cứ nghĩ anh là tên tiểu lưu manh, ai ngờ anh có thể hô phong hoán vũ ở khu phong cảnh, tiền cũng không thiếu, nên ... Bỏ đi, em nói thẳng vậy, có muốn đi với em không?”

Giọng Tang Nhã rất ngập ngừng, đầy tính không xác định, nhưng rất ôn nhu, vừa nói người dần ngả xuống, đè lên Soái Lãng. Cảnh này làm Soái Lãng nhớ tới đêm ở Trường Cát, hôm sau tỉnh lại như nổi điên tìm kiếm cô khắp nơi: “Em muốn anh đi cùng em sao?”

“Ừ?”

“Nhưng mà đi đâu chứ?”

“Đâu cũng được, tới nơi không ai biết chúng ta ấy, em sẽ làm vợ anh, được không?” Tang Nhã áp hẳn ngực lên người Soái Lãng, ghé miệng bên tai Soái Lãng cắn nhẹ, dụ hoặc vô tận.

Soái Lãng gãi đầu gãi tai: “Sau đó chúng ta sinh ra một đám nhóc lừa đảo à?”

“Tốt mà, già rồi có người nuôi.” Tang Nhã không thấy Soái Lãng phản ứng trước sự khiêu khích của mình, ngồi thẳng lên nhìn, có vẻ thất vọng: “Có phải anh không muốn không?”

Soái Lãng vội giải thích: “Không phải không phải ... Nhưng chuyện này phải tính kế lâu dài, trước tiên phải vượt qua chuyện trước mắt đã, hơn nữa anh có chuyện làm ăn lớn phải an bài, vứt ngay đi như thế ...”

Tang Nhã không nghe tiếp đứng dậy, Soái Lãng lo được lo mất đưa tay ôm, nhưng người ngọc đã rời đi, cô khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: “Coi như em chưa nói, em đi tắm đây, mai em đi.”

Soái Lãng ngồi ngây ra đó, nếu mấy tháng trước, y sẽ bất chấp tất cả đi theo Tang Nhã, nhưng mấy tháng vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, y không còn là chàng trai tuy gian manh nhưng thuần tình chân thành như trước nữa, lo lắng nhiều hơn, toan tính nhiều hơn và cả đề phòng hơn ... Vết thương do Lôi Hân Lôi gây ra còn chưa dễ lành như vậy. Vì thế chỉ ngồi đó nghe tiếng nước chảy rào rào chẳng có bất kỳ hành động gì.

……………. …………… ………

Rầm, cánh cửa của bộ chỉ huy gần như bị xô ra, Tục Binh, Hình Ái Quốc, Đồng Huy dẫn đội vội vàng đi vào, đối diện với đám kỹ thuật viên ngây người, hỏi lớn: “Có tình hình gì mới à?”

Mấy ngày qua thần kinh vừa căng thẳng lại mẫn cảm, làm hành vi mọi người đều có chút không bình thường, Phương Hủy Đình đứng lên nói: “Tổ trưởng Thẩm thông báo cho các anh về họp, tạm thời không có gì mới.”

Vừa nghe không có gì mới, ba người thả mình xuống ghế.

“Tình huống mới thì không có, nhưng tôi thấy mấy cậu sắp có bệnh rồi.” Lý Lỵ Lam như đến tháng lòng rất khó chịu, lải nhải: “ Lão Đồng, con trai anh sắp lên đại học rồi, sao tôi thấy anh vẫn như thời ở đồn công an vậy.”

Nếu Thẩm Tử Ngang không có mặt, Lý Lý Lam dựa vào tuổi tác và cái miệng rộng thành lão đại không cần bàn cãi, không ai đấu nổi cái miệng của bà ta, Đồng Huy cười tự trào: “Chị Lý, chúng ta đều là người cùng chiến hào ra, nể mặt chút đi, đừng lấy tuổi tác tôi ra nói chứ?”

“Tuổi tác làm sao? À, Lão Đồng, có phải thấy bên kỹ thuật 30 tuổi đã lên hàm cảnh đốc nên bị kích thích hả? Cho anh biết, anh có hâm mộ hay đố kỵ, căm hận đều vô dụng, với cái bằng trung cấp cảnh sát của chúng ta, cả đời này yên tâm ở lại cơ sở đi ...” Lý Lý Lam bĩu môi dè bỉu.

Hình Ái Quốc và Tục Binh ở bên cạnh liên tục làm công tác tư tưởng, bảo đừng chấp cái miệng Lý Lỵ Lam, tổn thọ không đáng. Nhưng chính ủy Đồng không giận không hờn: “Hâm mộ, ghen tỵ thì có hận thì không, hiện giờ mấy món đồ công nghệ cao tôi chơi không nổi, nhưng có một điều nếu thứ công nghệ cao đó không bắt được người thì cả hâm mộ với đố kỵ cũng chẳng có.”

“Anh còn nói mấy câu mát mẻ à, người ta làm kỹ thuật chưa từng sờ đến súng, người bắt được không ít hơn các anh, như tên béo ở tầng hai, Tiểu Hành ấy ... Vụ án ma túy lần trước nghi phạm chạy tới biên giới rồi, vẫn bị họ định vị.” Lý Lỵ Lam phản bác ngay.

Nghe bà ta hạ thấp nhân viên thực địa, Hình Ái Quốc chướng tai: “Chị Lý này, lần trước có một nghi phạm xông vào đồn công an Thượng Hải, một con dao đâm bị thương sáu người, toàn là cảnh sát bị thương đấy, đó là hậu quả ỷ lại vào công nghệ cao. Nếu ở đó mà có một trong số người chúng tôi xem, hắn đừng mong kịp rút dao ...”

“Đúng thế, chị Lý, tôi nghe nói chị bị cướp một cái dây chuyền vàng hả? Nên qua chỗ thực địa bọn tôi huấn luyện vài ngày, đừng nói bị cướp, chị đi cướp cũng không thành vấn đề .” Chính ủy Đồng cũng chợt nhớ ra một câu chuyện cười, mấy cảnh sát kỹ thuật điều tra đi dạo phố bị cướp giật đồ.

Nói một cái đám thực địa cười ha hả khen Lão Đồng ra đòn hiểm, Lý Lý Lam vỗ bàn: “Các người, các người ... Điều này chứng tỏ đám thực địa các người vô dụng ... Tiểu Phương, em nói một câu đi, một đám nam nhân đi bắt nạt phụ nữ chúng ta kìa ...”

Phương Hủy Đình không muốn xen vào việc này, cũng may Thẩm Tử Ngang đi vào, mặt cũng tươi cười thấy cảnh này hỏi: “A, có tin vui à?”

“Không có ....” Cả một đám lập tức nghiêm mặt, ai về vị trí người nấy.

Thẩm Tử Ngang ngẩn ra, mơ hồ nhận ra mình chưa được cái tập thể này thừa nhận, kéo ghế lại nói: “ Mọi người không cần nghiêm túc thế đâu, chúng ta mở cuộc họp phi chính quy mấy người chúng ta đi ... Làm phiền mọi người nghỉ ngơi, tôi cũng ngại lắm, có điều hôm nay tôi được một bài học, rất có tâm đắc, muốn chia sẻ với mọi người.”